Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 125: Nam nhân thối không hiểu phong tình 1

Ban ngày, một số hài tử sẽ mang cỏ lồng đèn đến, Ngô Tuệ Nương ở nhà chịu trách nhiệm nhận và tính tiền.
Chỉ riêng ban ngày đã thu mười tám cân cỏ lồng đèn, Ngô Tuệ Nương ngoại trừ cắt vải làm quần áo, chính là ngồi bóc hạt thạch hoa, không cần kỹ thuật gì, chỉ cần có tính kiên nhẫn, rất tốn thời gian, lại đau lưng vì ngồi yên bất động, Ngô Tuệ Nương ban ngày một mình lột được hơn hai cân.
Trình Loan Loan đun một nồi nước nóng lớn, đặt ở bên ngoài cho gió thổi nguội, sau đó dùng nước nguội ngâm hạt thạch hoa.
Trong thời gian ngâm, nàng tiếp tục đun nước, làm thạch băng đòi hỏi rất nhiều nước đun sôi, vì vậy một cân hạt thạch hoa có thể sản xuất hơn một trăm bát thạch băng.
Triệu Tam Ngưu ở trong sân bổ củi, củi vừa mới đốn xong, phần lớn đều dùng để đun nước, hắn lại cầm rìu lên núi đốn củi.
Triệu Nhị Cẩu xách thùng nước đi theo lên núi lấy nước, việc này cần rất nhiều nước.
Sau khi ngâm hạt thạch hoa xong, Triệu Đại Sơn ngồi trước chậu gỗ lớn, không ngừng dùng tay chà xát, rửa sạch lớp vỏ ngoài có tính axit nhưng có thể đông lại của hạt thạch hoa hoà tan vào trong nước.
Trình Loan Loan sau khi đun nước xong, công việc tiếp theo là lọc, trong thạch băng đã chà xát sẽ có những bã vụn của hạt thạch hoa, thứ này ảnh hưởng đến thẩm mỹ và hương vị, nhất định phải lọc bỏ đi.
Tất cả chậu gỗ trong nhà đều bị chiếm dụng, nàng gọi Triệu Tứ Đản đang dọn dẹp phân vịt bên ngoài vào:
"Con đi sang a nãi mượn bốn thùng gỗ và hai chậu gỗ tới đây, còn nữa, lấy hai văn cho Hạ Hoa tỷ của con. ” Hôm nay gà vịt trong nhà đều là Hoa Hạ phụ trách cho ăn, số tiền này phải thanh toán rõ ràng trong ngày.
Triệu Tứ Đản cầm hai văn tiền nhanh chóng chạy về phía nhà cũ Triệu gia, lúc này mặt trời còn chưa lặn xuống hết, bên ngoài vẫn còn sáng, cũng có chút lạnh lẽo lúc chạng vạng tối, người nhà lão Triệu đều ngồi trong sân, hoặc bổ củi, hoặc giặt giũ, hoặc khâu vá, hoặc sửa chữa nông cụ, hoặc hái rau dại, làm việc nhà trông rất náo nhiệt.
"Tứ Đản, sao con lại tới đây?"
Triệu lão thái thái là người đầu tiên nhìn thấy hắn, "Có chuyện gì mà chạy gấp như vậy, trán đầy mồ hôi kìa, mau đến uống một ngụm nước.”
Triệu Tứ Đản từ trong tay áo lấy ra hai văn tiền:
"Nương nói con cầm tiền công đến cho Hạ Hoa tỷ.”
Hai văn tiền, Triệu lão thái thái cầm một văn, còn lại một văn cho Hạ Hoa.
Hạ Hoa nhận lấy tiền, quay đầu liền đưa cho mẫu thân Văn thị, Văn thị bỏ vào túi của mình, cười ha hả nói:
"Hạ Hoa, một văn tiền này nương này tích góp cho con làm của hồi môn, ngày mai con nhớ đi đào thêm cỏ dại cho đại bá nương ngươi để gà vịt ăn đó.”
Hạ Hoa gật đầu:
"Nương, con biết rồi.”
Nhìn thấy một màn này, Tôn thị có chút ghen tị, tuy rằng chỉ có một văn tiền, nhưng đó cũng là tiền, hơn nữa vốn là tiền nên thuộc về tam phòng bọn họ.
Nàng ta có chút chua xót nói:
"Đại tẩu thật đúng là hào phóng, nghĩ đến thật sự kiếm được không ít tiền, không giống chúng ta, mỗi ngày đào bới cũng không kiếm được một văn tiền.”
Triệu lão thái thái vừa nghe tức phụ này nói chuyện liền tức giận, bà đã âm thầm đánh bao nhiêu lần, tam nhi tức này một chút tiến bộ cũng không có.
Lão thái thái không thèm để ý đến Tôn thị, quay đầu nói:
"Tứ Đản, có phải còn có chuyện gì không?”
Triệu Tứ Đản gật đầu:
"Nương nói, bảo con đến mượn bốn cái thùng gỗ, hai cái chậu gỗ.”
Trước đây Triệu lão thái thái tuyệt đối sẽ không cho mượn những đồ này, chủ yếu là sợ đại tức phụ làm hỏng.
Nhưng trong khoảng thời gian này, đại tức phụ cách năm ngày đưa đồ ăn đến nhà cũ, đối nhân xử thế so với trước kia thoáng hơn không biết bao nhiêu lần, cho mượn chút đồ cũng không tính là gì.
Triệu lão thái thái mở miệng nói:
"Đại Vượng Nhị Vượng, giúp Tứ Đản cầm chậu gỗ về đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận