Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1173: Tứ phẩm Cung nhân thì sao (1)

Cũng đã dần dần tới lúc chiều hôm.
Quốc yến làm cho hoàng đế hoàng hậu và mọi người kinh ngạc cũng đã kết thúc.
Sứ giả nước ngoài ở lại trong cung, được các thái giám đưa đi nghỉ ngơi, các đại thần Nhất phẩm Nhị phẩm ồn ào cáo từ rời cung, Trình Loan Loan cố ý ở lại một chút.
Đợi đám người đã đi tương đối thì Trình Loan Loan mới bước lên phía trước, đi tới trước mặt đế hậu:
"Hoàng thượng, vi thần có chuyện quan trọng cần bẩm báo."
Bước chân của hoàng đế chậm lại, hắn cho rằng Trình Loan Loan đã nghĩ ra muốn ban thưởng thứ gì, hắn cũng không phải người keo kiệt, cần ban thưởng thì sẽ không bủn xỉn.
"Vi thần từ khi ra đời tới nay vẫn luôn kiếm ăn nhờ đất cho nên đối việc đồng áng tương đối hiểu biết, hôm nay Tịch Cơ Quốc tiến cống những giống lạ, vi thần chỉ nhìn thoáng qua thì đã cảm thấy có vấn đề."
Trình Loan Loan cúi đầu chậm rãi nói:
"Vì để xác minh suy đoán của mình nên vi thần xin mang chúng về Hồ Châu nuôi trồng."
Sắc mặt hoàng đế lập tức nghiêm túc:
"Ngươi cẩn thận nói cho trẫm rốt cuộc là vấn đề gì?"
Trình Loan Loan mím môi:
"Cụ thể vi thần cũng không nói rõ được, chính là có dự cảm xấu, cảm thấy sau khi giống loài mới lan tràn ở Đại Vũ thì sẽ ảnh hưởng đến việc sinh trưởng của cây nông nghiệp, nếu làm giảm sản lượng lương thực thì hậu quả không lường trước được."
Hoàng đế này quá thông minh, nàng không dám nói quá nhiều, nói nhiều sai nhiều, chờ sau khi nghiệm chứng xong thì tự nhiên sẽ rõ.
"Tuy Tịch Cơ Quốc là nước phụ thuộc Đại Vũ nhưng trước nay đều thích dùng thủ đoạn."
Hoàng Hậu lạnh lùng nói:
"Mỗi năm tiến cống cũng không phải trân phẩm, nước bọn họ nhỏ, Đại Vũ lại đất rộng của nhiều nên trước nay cũng không so đo, không nghĩ tới bọn đạo chích này lại dám dùng thủ đoạn như vậy."
Ánh mắt hoàng thượng hơi ngưng lại:
"Trước khi xác minh được thì chớ rút dây động rừng, trẫm cũng muốn xem rốt cuộc Tịch Cơ Quốc muốn chơi trò gì. Người đâu!"
Minh công công lập tức tiến lên:
"Có nô tài!"
"An bài vài người âm thầm quan sát mấy người Tịch Cơ kia, có động tĩnh gì lập tức báo cho trẫm."
"Tuân chỉ!"
Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Nàng bẩm báo chuyện này là để Đại Vũ đề phòng Tịch Cơ Quốc, tránh bị người ta hại ngầm mà không biết.
Ánh mắt hoàng đế dừng trên người Trình Loan Loan, hắn có thể cảm giác được phụ nhân này thật lòng lo lắng việc nước.
Hắn chậm rãi mở miệng nói:
"Tuệ An nhân, ngươi xác định không cần ban thưởng sao?"
Trình Loan Loan rầu muốn trọc đầu.
Muốn thưởng thì cứ trực tiếp thưởng như mấy lần trước được, hỏi như vậy thì nàng biết trả lời thế nào?
Vì để giữ hình tượng liêm khiết mà nàng chỉ có thể nhịn đau nói:
"Hoàng thượng, vi thần chỉ hy vọng Đại Vũ càng ngày càng lớn mạnh, hoàng thượng ban thưởng đã đủ nhiều, vi thần không thể không cảm kích."
Hoàng đế gật đầu:
"Được, vậy ngươi lui ra đi."
Trình Loan Loan chắp tay lui về phía sau ba bước, lúc này mới xoay người đi ra khỏi cung.
Nhìn thân ảnh của nàng càng ngày càng xa, hoàng hậu thở dài một hơi:
"Tuệ An nhân lần này lập hai công lớn, một là thúc đẩy mậu dịch với A Tát Bố, hai là phát minh ra khí giới nông nghiệp, nói không chừng còn sẽ có công lao thứ ba, cho dù có giống nhau thì cũng nên thăng làm Ngũ phẩm Nghi nhân, hoàng thượng cũng không thể để lòng người giá lạnh nha."
"Ngũ phẩm Nghi nhân chưa đủ."
Hoàng đế cười cười:
"Tứ phẩm Cung nhân thì sao?"
Triệu Trình thị là một đại diện của người nghèo, một kẻ nhà nghèo trong vòng hai, ba năm thăng lên tới Tứ phẩm Cung nhân, những người bần hàn khác sẽ biết mặc kệ xuất thân của bọn họ có bao nhiêu thấp kém, mặc kệ thân thế không thể đưa lên mặt bàn, chỉ cần ngươi có năng lực, chỉ cần ngươi có thể xuất một chút lực non nớt cho Đại Vũ thì ngươi cũng có thể được ban thưởng phong phú.
Bạn cần đăng nhập để bình luận