Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1451: Phát hiện rất nhiều binh khí (1)

Một giấc này ngủ thẳng đến hừng đông.
Trình Loan Loan tỉnh lại trước, sau khi thu áo choàng lông chồn lại mới đánh thức tiểu nha đầu.
"Trời sáng rồi..."
Nguyễn Minh Châu dụi dụi mắt, "Đêm qua cha nương ta vậy mà hông tìm đến, không tìm thấy ta, chắc chắn họ sẽ lo lắng muốn chết."
Nàng đi tới cửa động, thở dài một hơi, "Tuyết vẫn không ngừng rơi, phải làm sao bây giờ?"
Trình Loan Loan nói:
"Nơi này và quân doanh là hai hướng khác nhau, Nguyễn tướng quân và Nguyễn phu nhân nhất thời không tìm được nơi này cũng là điều bình thường, chúng ta kiên nhẫn chờ một chút."
"Sao ta lại quên mất chuyện quan trọng như vậy chứ."
Ánh mắt Nguyễn Minh Châu sáng lên, sờ soạng trong người mình, lấy ra một vật hình ống tròn, "Đây là tín hiệu pháo hoa độc môn của Nguyễn gia chúng ta, ta phát tín hiệu, cha ta sẽ biết ta ở Lâm Khê, không tới nửa ngày sẽ phái người tới."
Nàng giậm chân chạy vào sơn động, đốt pháo hoa trên ngọn lửa yếu ớt, nhanh chóng buông tay ra, lập tức có pháo bay lên bầu trời trên trăm mét.
Chỉ là...
Đợi hồi lâu, pháo hoa cũng không nổ tung, không có phản ứng nào.
"Cái này..."
Mặt Nguyễn Minh Châu xám như tro tàn, "Có lẽ là hôm qua bị ướt, cháy không nổi, mồi lửa của Tuệ Thục Nhân cũng không sao, sao ta lại làm ướt thứ quan trọng như vậy, ta quá vụng về đi.."
Trình Loan Loan cắt ngang lời tự trách của nàng ấy:
"Pháo hoa tín hiệu Nguyễn gia các ngươi có màu gì?"
Nguyễn Minh Châu trả lời:
"Ba màu đỏ, vàng, xanh, khi nở rộ còn có âm thanh rất lớn."
Trình Loan Loan cười cười, lấy từ trong tay áo ra một thứ, "Tết năm ngoái, ta cũng mua mấy cái pháo hoa tín hiệu trên đường, bởi vì trẻ nhỏ trong nhà thích chơi, trên người lúc nào cũng có mấy cái, ngươi thử xem, có khác gì Nguyễn gia các ngươi hay không?"
Nguyễn Minh Châu lập tức đốt ba pháo hoa tín hiệu, pháo hoa bay lên không trung, rầm một tiếng nổ tung, là ba màu đỏ vàng lam, còn vang lên một âm thanh bén nhọn.
"Vậy mà không khác gì so với pháo hoa tín hiệu của Nguyễn gia chúng ta, chỉ là âm thanh hơi khác."
Nàng ấy kinh ngạc, "Nhưng như vậy cũng đủ rồi, cha ta nhất định sẽ phái người đến, nhiều nhất hai canh giờ nữa chúng ta sẽ được cứu."
"Đừng lạc quan như vậy."
Trình Loan Loan mở miệng, "Nếu hắc y nhân còn chưa đi thì sẽ đến đây sớm hơn cha ngươi một bước, cho nên, chúng ta phải tìm một chỗ trốn."
Nguyễn Minh Châu gật mạnh đầu:
"Trốn ở đâu?"
Trình Loan Loan chỉ vào trong sơn động:
"Ta vừa mới nhìn thấy trên vách đá có một thứ như cái nút, không biết có phải là cơ quan hay không, từ nhỏ ngươi đã tiếp xúc với những thứ này, hiểu biết nhiều hơn ta, ngươi mau qua đó xem thử."
Nguyễn Minh Châu rất hứng thú với cơ quan vũ khí, nghe vậy liền xoay người chạy vào trong sơn động.
Nàng ấy nhìn thấy nút bấm trên vách đá, khuôn mặt lộ vẻ giật mình:
"Cái này cũng quá tầm thường, ánh sáng trong sơn động tối như vậy, Tuệ Thục Nhân, rốt cuộc ngài làm sao phát hiện ra thứ này?"
Nàng ấy dùng sức ấn, làm thế nào cũng ấn không nổi.
Nàng ấy đành phải nhặt một tảng đá lớn trên mặt đất lên đập, mong làm cho cái nút kia có chút dịch chuyển.
Trình Loan Loan trầm tư.
Là nàng đã kỳ vọng quá cao vào nha đầu này sao?
Nàng đi tới, khụ khụ nói, "Đừng đập nó, ngươi thử xoay cái nút này xem."
Nguyễn Minh Châu nghe lời ném tảng đá đi, dùng sức xoay cái nút kia.
Sau khi cái nút hơi dãn ra, hai tròng mắt nàng ấy sáng lên:
"Tuệ Thục Nhân cũng quá thông minh, ta quyết định, về sau Tuệ Thục Nhân chính là tấm gương để ta học hỏi!"
Nàng ấy lại dùng sức, nút bấm bị vặn đến nấc sau cùng, vách đá bên cạnh chậm rãi mở ra một cái khe.
Bạn cần đăng nhập để bình luận