Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1411: Trả giá đắt vì hành vi của mình (1)

Chuyện của Thang gia Vân thành được truyền ra đến mức ồn ào huyên náo.
Thang đại nhân và đệ muội tằng tịu với nhau trong yến tiệc chúc mừng nhi tử, chuyện trái với luân thường đạo lý như vậy khiến dân chúng bàn tán xôn xao.
Dân chúng bình thường luôn thích bàn tán về những chuyện tầm phào, không đầu không đuôi trong lúc trà dư tửu hậu, càng là những chuyện trái với đạo đức thì càng được bàn tán hăng say. Chuyện này của Thang gia có thể nói là trăm năm khó gặp một lần.
"Nghe nói đúng lúc hai người đang khí thế ngất trời thì vừa vặn bị bắt, nghĩ đến cảnh tượng đó đã cảm thấy kích thích rồi."
"Không biết nhìn thấy trượng phu và thê tử của mình trần truồng như vậy, Thang phu nhân và Thang nhị gia có tức đến ngất xỉu hay không?"
"Bọn họ có ngất xỉu hay không thì ta không biết, ta chỉ biết Thang đại nhân chuyến này xong đời rồi. Nghe nói Tuệ Thục nhân trách cứ Thang đại nhân là người bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa, bất trung, còn mời Tuần phủ đại nhân đến, tạm thời đình chỉ chức vụ Đô ti của Thang đại nhân."
"Triều đình cũng không thể dung thứ được loại người này, hoàng thượng nên hạ lệnh cách chức. Từ nay về sau Thang gia Vân thành chắc chắn sẽ xuống dốc."
"Không phải đại công tử Thang gia vừa mới thi đỗ cử nhân sao, có cơ hội trở mình...."
Lúc dân chúng ở Vân thành đang bàn tán xôn xao thì Trình Loan Loan đang thu dọn hành lý chuẩn bị đi lên phía Bắc.
Chuyện của Thang gia đã được Tuần phủ đại nhân viết vào sổ con báo lên triều đình, chậm nhất một tháng nữa, Thang đô ti sẽ nhận được hình phạt của triều đình. Nhẹ thì giáng làm dân thường, nặng thì lưu đày đến biên cương tu sửa thành trì....
"Sau khi sự việc xảy ra, Thang nhị phu nhân đã bị hưu, cùng ngày hôm đó người ở nương gia đã đón nàng ta trở về."
Lục Ánh Tuyết nói ra tin tức vừa nghe được:
"Nàng ta gây ra chuyện bê bối như vậy, ảnh hưởng đến hôn sự của chất nữ nương gia, đương nhiên nương gia không chứa chấp nổi nàng ta, nghe nói là bị đưa lên xe ngựa đuổi đi xa, đời này xem như xong rồi."
Sắc mặt của Trình Loan Loan lạnh nhạt:
"Từ lúc nàng ta và đại bá ca dây dưa với nhau thì nên dự đoán được sẽ có hậu quả như vậy."
Nếu Thang nhị phu nhân bị bắt buộc, nàng có thể nghĩ cách giúp Thang nhị phụ nhân thoát khỏi chuyện này một cách hoàn mỹ.
Nhưng theo nội dung nghe lén có thể biết được do Thang nhị phu nhân tự mình đưa đến cửa mà Thang đại nhân không có khả năng người ngồi trong lòng mà vẫn không loạn nên hai người cứ như vậy mà thông đồng với nhau.
Mỗi một người đều phải trả giá đắt vì hành vi của mình.
"Đáng thương nhất chính là Thang phu nhân và Thang nhị gia, Thang phu nhân sinh con dưỡng cái vì Thang gia mà không nghĩ rằng tâm tư trượng phu từ lâu đã không còn ở đây...."
Lục Ánh Tuyết mở miệng nói:
"Mà Thang nhị gia lại là phụ tá đắc lực của Thang đại nhân, rất nhiều chuyện không thể công khai của Thang đại nhân đều do vị Thang nhị gia này giúp đỡ thực hiện. Hắn tận tâm tận lực vì đại ca của mình như vậy, không ngờ lại bị đại ca mình đội nón xanh...."
Trình Loan Loan không nói thêm lời nào.
Nàng không thích tính kế người khác, cho dù tính kế thành công thì cũng khiến lòng nàng cảm thấy mệt mỏi.
Nàng càng thích ở trấn Đại Hà, mỗi ngày uống trà, trồng ruộng, nói chuyện phiếm với người trong thôn. Cuộc sống nhàn nhã tự do mới là cuộc sống mà nàng tha thiết ước mơ.
Nhưng không giải quyết chuyện của Hạ gia thì bất kỳ lúc nào bọn nhỏ cũng có thể rơi vào nguy hiểm, nàng phải đến Kinh thành để xử lý dứt điểm họa lớn này.
Đầu tháng mười một, đoàn người Trình Loan Loan xuất phát đi về phía kinh thành.
Kỳ thi Hội ba năm một lần đã được quyết định sẽ diễn ra vào tháng hai năm sau, nếu đợi đến sang năm mới đến Kinh thành thì đã quá muộn, cho nên hàng năm vào lúc này cử nhân khắp nơi trên cả nước sẽ đến Kinh thành trước để làm quen với hoàn cảnh, nếu may mắn có thể thuê được một tiểu viện để ở, thanh tĩnh lại tự do, nếu đến chậm thì ngay cả chỗ ở cũng tìm không được.
Nhưng lúc Trình Loan Loan được thăng làm Thục nhân tam phẩm, Thánh thượng đã ban thưởng cho nàng một tòa trạch viện ở kinh thành nên nàng không cần phải lo lắng nơi ăn chốn ở.
Thuyền lớn vững vàng lướt trên mặt sông, những cơn gió lạnh buốt của mùa đông ùa vào mặt, xua tan cảm giác khó chịu khi đi thuyền.
Lần trước đến Kinh thành, Trình Loan Loan đi đường bộ, đi suốt khoảng hai mươi ngày, lần này đi xe ngựa từ Vân thành đến Hồ Châu, sau đó đi thuyền từ bến thuyền Hồ Châu đến Dương Châu rồi lại tiếp tục đi xe ngựa từ Dương Châu lên phía bắc. Chỉ cần mười ngày là có thể đến được Kinh thành.
Bạn cần đăng nhập để bình luận