Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1306: Cạnh tranh giành quyền làm đại lý tôm càng (2)

"Mỹ thực số hai là món ăn do Tịch Cơ Quốc tiến cống, Tuệ Cung nhân đã trồng ra được chủng loại mới, Tuệ Cung nhân gọi vật này là khoai tây, hiện tại đã nghiên cứu ra được năm loại khẩu vị, mỗi một loại đều được mọi người tán thưởng."
Triệu huyện thừa bắt đầu đẩy mạnh việc tiêu thụ mỹ thực thứ hai:
"Nhân hôm nay người đến của vũ tương đối nhiều nên năm loại này được tách ra đấu giá, ai ra giá cao thì được."
Đầu tiên là món khoai tây có vị cay được đưa đến cho mỗi người nhấm nháp, người có hứng thú thì có thể giơ lệnh bài ra giá.
Khoai tây là một món mới mẻ, thoạt nhìn vẻ ngoài rất bình thường nhưng lại làm được món mỹ thực khiến người ta kinh ngạc, nhưng người vốn dĩ đang không hứng thú cũng bắt đầu sôi nổi giơ lệnh bài.
Cuối cùng khoai tây vị cay nồng được chốt giá ở mức tám trăm lượng, bốn loại khác cũng được chốt giá ở mức chín trăm, một ngàn, một ngàn mốt và một ngàn hai trăm lượng.
Hiện trường của hội nghị chiêu thương càng ngày càng sôi nổi, cuối cùng thì thứ khiến người ta chú ý nhất cũng đã lên sàn, chính là tôm càng.
Bốn món tôm càng khác nhau cũng được tách ra đấu giá.
Đa số thương nhân ở hội trường đều vì tôm càng mà đến, một đám người đều đã sáng mắt, trong lòng cũng bắt đầu tính toán.
"Hà lão, ông muốn món tôm càng nào?"
Thương nhân Dương Châu thấp giọng dò hỏi ý đồ của Hà lão, nếu Hà lão thấy hứng thú thì hắn đây sẽ từ bỏ để tránh rắc rối về sau.
Hà lão sờ sờ râu:
"Mười mấy loại mỹ thực trước thì món được giá cao nhất là tương ớt bí truyền, một lọ nước chấm thế mà lại được giá hơn hai ngàn lượng bạc, như thế xem ra tôm càng này sẽ có mức giá khởi đầu là ba ngàn lượng bạc, thương nhân ở đây cũng không có nhà nào thiếu ba ngàn lượng này."
Một thương nhân khác ở bên cạnh nói:
"Ta quyên nhiều bạc tu sửa kênh đào như vậy, nếu không giành được quyền đại lý tôm càng thì quá là thiệt rồi."
"Ta chuẩn bị một vạn lượng bạc đấu giá, hẳn là có thể giành được món tôm càng kho tộ tuyệt hảo kia."
"Ta vừa mới nghe mấy thương nhân ở Thanh Châu bàn bạc, hình như bọn họ cùng nhau gom góp hai, ba vạn lượng bạc, chính là muốn nhắm vào món tôm càng cay và món tôm chiên giòn."
Con ngươi Hà lão chuyển động:
"Mỗi người đều vì tôm càng mà đến, tất nhiên sẽ không muốn để tay không mà về, hợp lực lại để bắt được quyền đại lý quả là lựa chọn tốt nhất. Chúng ta đều thuộc về thương hội Dương Châu, không bằng lúc này lấy danh nghĩa thương hội Dương Châu để giành lấy quyền đại lý tôm càng, sau khi lấy được quyền đại lý thì chúng ta sẽ phân chia lợi nhuận trong đó, cứ như vậy thì chúng ta cũng không cần thiết cạnh tranh với nhau, các vị thấy thế nào?"
Mười mấy thương nhân ở Dương Châu đều xem Hà lão là chim đầu đàn, Hà lão đã nói như vậy thì bọn họ cũng gật đầu.
"Giá khởi điểm của tôm chưng tỏi băm là một ngàn lượng bạc, mời các vị ra giá."
"Hai ngàn lượng!"
"Ba ngàn lượng!"
"Bốn ngàn lượng!"
Vừa đến món tôm càng thì nhiệt độ của hiện trường đấu giá đã tăng vọt, giá cả trong nháy mắt đã tăng phi mã.
Trình Loan Loan như Lã Vọng buông cần câu, một bên uống trà một bên nhìn mọi người ra giá, giá cả rất nhanh đã vượt qua mức năm ngàn lượng bạc.
Ban đầu có khoảng bốn, năm chục cá nhân tham dự nhưng bởi vì giá cả đã vượt quá dự toán nên chậm rãi chỉ còn dư lại bốn, năm người.
Bốn, năm người bắt đầu cắn xé nhau, một lần ra giá tăng ít nhất năm trăm lượng bạc, giá cả dần dần đã tới mức một vạn lượng, trong quá trình này lại có hai người từ bỏ, cuối cùng chỉ còn lại một thương nhân Thanh Châu và đám người Hà lão cạnh tranh.
Mắt thấy giá cả càng ngày càng tăng thái quá nên Trình Loan Loan không thể không mở miệng:
"Hai vị trước nên dừng lại đã, phía sau vẫn còn ba món tôm càng khác, không nhất thiết phải treo cổ trên món tôm chưng tỏi băm, nếu phí đại lý quá cao thì các vị cũng không kiếm lời được có đúng không?"
Cứ cho một cân tôm có thể bán được bốn, năm lượng bạc thì số tôm còn lại trong hồ cũng chỉ có thể kiếm được khoảng hai vạn lượng, còn phải tính các phí tổn khác, phí vận chuyển, khấu hao này nọ... Nói cách khác trong một năm đầu tiên chưa chắc đã hoàn vốn.
Tuy rằng nàng muốn kéo lông dê nhưng cũng không thể kéo trọc được, bằng không ngày sau lại khó hợp tác.
Sau khi nàng mở miệng thì Hà lão cũng cảm thấy đúng:
"Lão đây xin đa tạ, hy vọng tiếp theo các vị có thể nhường lão nhân này một chút."
Ông đã quan sát thấy món tôm càng cay và tôm chiên giòn được hoan nghênh nhất, hai món này nhất định phải về tay thương hội Dương Châu bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận