Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1114: Chờ hoàng thượng triệu kiến (2)

Thẩm Chính để A Phúc đem đống đồ mua được bỏ vào trong phòng, mở miệng nói:
"Ở thêm mấy ngày nữa cũng tốt, qua vài ngày là Trình huynh đã phải thượng triều rồi, vừa lúc xem thử ta có thể hỗ trợ được chút gì cho chuyện của Duyệt Lãm Các không.
Chương đại nhân cười nói:
"Nếu chuyện này có thể thành công thì Trình đại nhân chắc chắn sẽ được hoàng thượng khen ngợi, chuyện này cần phải làm cẩn thận một chút."
"Trình huynh làm những chuyện này không phải để được hoàng thượng khen ngợi, huynh ấy thật sự muốn làm chút việc gì đó cho các thư sinh nghèo khổ."
Thẩm Chính thở dài một hơi:
"Đáng tiếc, người nguyện ý quyên tặng sách vở không nhiều, lần trước được năm, sáu trăm bản vẫn là nhờ có Chương đại nhân tiên phong, đợt gió đó qua đi rồi, thì... nhưng mà chuyện này không vội, ta cùng Trình huynh lại từ từ tìm cách."
"Các ngươi tìm không đúng người."
Chương đại nhân lắc đầu:
"Người trẻ tuổi đọc sách còn chưa thể thoát ly khỏi thế giới của sách vở, làm sao có thể đem sách đi quyên tặng? Thật ra các người có thể tìm đến một vài quan viên lớn tuổi trong triều thử xem sao, bọn họ ngày ngày lo cho việc nước, thư phòng đều dùng để bàn công việc chứ không phải để đọc sách, hơn một ngàn quyển sách đối với bọn họ mà nói có ý nghĩa không lớn, nói không chừng sẽ tình nguyện đem tặng."
Thẩm Chính cười khổ, Trình huynh chỉ là một quan Thất phẩm, mà hắn cũng chỉ là một cử nhân, làm sao mà tiếp xúc với quan lớn trong triều.
Nếu thật sự không thể quyên góp thì hắn sẽ đi thuyết phục nhóm thương nhân, để bọn họ góp bạc rồi lấy bạc đó mua sách, biện pháp này cũng không phải không được... Trình Loan Loan vuốt cằm, trên dưới cũng phải ở lại kinh thành thêm vài ngày, vậy nàng cũng hỗ trợ tìm biện phép thôi.
Sau ngày lại mặt của Trình Chiêu và Tư Đồ Mạn thì kỳ nghỉ cũng kết thúc, ngày mười hai tháng năm là ngày các tân quan lên triều lần đầu tiên.
Toàn thân Trình Chiêu mặc triều phục, trên đầu đội mũ cánh chuồn màu đen, xếp hàng ngoài cửa cung chờ tiến vào.
"Trình đại nhân quả thật là ngọc thụ lâm phong!"
Một âm thanh già nua từ bên cạnh truyền đến, Trình Chiêu nhìn qua thì thấy được xe ngựa của Hạ gia.
Hạ gia gia chủ Hạ đại nhân đang vịn tay gã sai vặt bước xuống ngựa, đi về phía Trình Chiêu, trong mắt mang theo một tia thưởng thức.
Vẫn là Hạ gia bọn họ ra tay quá muộn, bằng không thì Trình Chiêu này đã phải lên thuyền của Hạ gia bọn họ.
Nhưng mà Tư Đồ kia ba mươi mấy tuổi mới đậu tiến sĩ, phấn đấu ở quan trường nhiều năm như vậy mà vẫn chỉ là một Ngũ phẩm Hầu giảng, tương lai cũng không có tiềm lực thăng quan, vì thế cũng không phải là đại gia tộc để có thể mượn sức, hiện giờ Trình Chiêu trẻ tuổi tiến vào Hàn Lâm Viện, ít nhiều gì cũng có thể lôi kéo một chút.
Nếu Trình Chiêu nguyện ý lên thuyền của Hạ gia thì hắn ta cũng có thể rộng lượng không so đo chuyện năm kia quan Lục phẩm Hạ Viêm của bọn họ chết trong miệng sói ở nhà Tuệ An Nhân.
"Gặp qua Hạ đại nhân."
Trình Chiêu chắp tay hành lễ, thái độ khiêm tốn.
Hạ đại nhân đỡ lấy cánh tay của Trình Chiêu, để hắn đứng lên, thái độ thân thiết nói:
"Lại nói, lão hủ cùng Trình đại nhân cũng xem như có chút quan hệ, Hạ gia bọn ta có một tiểu bối năm kia đến thôn Đại Hà một chuyến, phụ trách trông giữ núi than đá ở thôn Đại Hà, thôn Đại Hà kia chính là quê quán của Trình đại nhân nhỉ?"
Vừa nghe những lời này thì Trình Chiêu đã lập tức cảnh giác.
Người Hạ gia năm kia đến thôn Đại Hà tên là Hạ Viêm, làm nhiều chuyện ác ở trong thôn, bị sói hoang cắn bị thương, sau lại chết trên đường áp giải lên kinh, thì ra người này lại là người của dòng phụ Hạ gia... Hắn lúc trước chỉ một lòng đọc sách thánh hiền, không hề hỏi thăm qua những chuyện này, nhưng hiện tại ghép nối những chuyện này lại mà ngẫm nghĩ thì đã cảm giác được nguy cơ.
Lần đầu tiên gặp mặt Hạ đại nhân mà Hạ đại nhân đã ra một cái đề bài chết người, tuyệt đối không phải là thuận miệng hỏi.
Rốt cuộc mục đích của Hạ đại nhân là gì?
Trình Chiêu không biểu cảm mở miệng nói:
"Hạ quan là nhân sĩ của thôn Trình gia huyện Bình An, thôn Đại Hà không phải là nguyên quán của hạ quan."
"Tuy không phải là nguyên quán của ngươi nhưng cũng xem như có liên quan tới ngươi, cô cô Tuệ An Nhân của ngươi không phải là người của thôn Đại Hà đó sao?"
Hạ đại nhân cười:
"Ngay cả bông cũng là do thôn Đại Hà mở rộng trồng trọt, kinh thành này làm gì không có ai mà không biết đến thôn Đại Hà, không biết đến Tuệ An nhân?"
Trong lòng Trình Chiêu căng thẳng.
Hắn trước nay không phải kẻ ngu dốt, chỉ ngắn ngủn dăm ba câu hắn đã hiểu được ý của vị Hạ đại nhân này ! Hạ đại nhân này muốn đẩy cái chết của Hạ Viêm lên đầu nhị cô hắn.
Hắn đang tìm hiểu mục đích thật sự của vị Hạ đại nhân này thì xa xa đã vọng tới tiếng cười sang sảng.
Chương đại nhân mang bộ râu trắng nhanh chóng bước qua, đặt tay lên vai Trình Chiêu, cười nói:
"Trình đại nhân, lão hủ có một đề số học không tìm ra lời giải, muốn thỉnh giáo ngươi một vài điểm..."
Thuận thế kéo Trình Chiêu sang một bên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận