Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 780: Khai trương khu chợ (2)

Trình Loan Loan nghe xong thì đã rõ, việc này tương đương với mở một văn phòng đại diện bên ngoài cho núi than đá, Ngô đại nhân này cũng thật biết cách làm người, trong lúc khai thác núi than đá cũng đã tạo hết điều kiện để kiếm lời về cho núi than đá.
Bất quá, từ xưa đến nay luôn là nơi phát sinh nhiều sự cố, dù là ở thời hiện đại cũng thi thoảng nghe thấy tin tức núi than đá bị nổ khí gas.
Nàng đang chuẩn bị nhắc nhở một chút vì vài vị quan sai bên cạnh đã tới bẩm báo chuyện gì đó, Ngô đại nhân cau mày rồi lập tức rời đi.
Nàng mím môi, xem ra đã đến lúc tìm một cơ hội đến núi than đá nhìn thử một chút, nhìn thử có thể cải tiến kết cấu bên trong được không, bằng không chẳng may phát sinh sự cố thì xui xẻo nhất vẫn là thôn Đại Hà, bởi vì đa số công nhân đều là người của thôn Đại Hà, tiếp theo là thôn Vương gia, thôn Quế Hoa, Lý gia câu,... Hội nghị mở được non nửa canh giờ thì kết thúc, tổng cộng thuê năm cửa hàng, tuy rằng không nhiều nhưng lý chính cũng rất vui vẻ, ông tin tiếp theo sẽ có càng ngày càng nhiều người đến thuê cửa hàng, lúc sau số lượng người tăng lên thì giá thuê cửa hàng cũng sẽ tăng lên, cái chợ này của bọn họ mới có thể chính thức có lợi nhận, ngày này sẽ không phải chờ quá lâu.
Sau khi tan họp thì Triệu gia đã quyết định thuê một cái cửa hàng ở chính giữa, cửa hàng này tuy chỉ có một gian nhưng lại rất rộng, chiều rộng có thể kê được ba cái bàn liên tiếp, phía trước phía sau cộng có thể kê ít nhất mười tám bàn, hơn nữa ngoài mái hiên tu sửa rộng rãi hơn một chút thì có thể để thêm hai cái bàn, tổng cộng là hai mươi bàn, có thể cùng lúc chứa tối đa tám mươi người.
Đương nhiên, lúc đầu sẽ không kê nhiều bàn như vậy, chờ sau này khách nhân đông lên thì lại tính sau.
Trình Loan Loan được gọi tới hỗ trợ quy hoạch, nàng kiến nghị tạm thời đặt tám cái bàn, một phần ba lối đi phía sau đặt một dải phân cách bằng gỗ, đồng thời chế tác thêm hai cái cửa sổ, một cái cửa sổ là món chính, một cái khác cửa sổ là món ăn mặn cùng thức ăn chay, gần giống như một nhà ăn tiêu chuẩn, làm như vậy có thể cho khách nhân tự giác xếp hàng, sẽ không loạn đến mức luống cuống tay chân.
"Cũng cần phải tuyển thêm người."
Trình Loan Loan nói đâu vào đấy:
"Một người phụ trách múc cơm, một người phụ trách múc đồ ăn, chỉ cần chờ khách nhân nói món mình muốn ăn là được. Chỉ là ta cảm thấy vẫn nên chuẩn bị chén bát để sẵn, nhìn chung cũng không thể bắt mọi người mang theo chén đũa ra đây."
Triệu lão thái thái đau lòng nói:
"Chuyện này nương cũng suy nghĩ qua, cũng đã đi hỏi thử ở trong thanh, chén lớn loại bình thường nhất cũng đã mười hai văn tiền một cái, chén canh nhỏ một chút cũng đã năm văn, lại còn phải thêm muỗng đũa, mua khoảng một trăm bộ thì đã phải tiêu hết hai, ba lượng bạc, cái này quá đắt rồi."
Trình Loan Loan biết lão nhân gia xót bạc, bất quá bạc này cần thiết phải tiêu, ở thời đại này giá cả chén bát quả thật là cao một chút, nhưng chén đũa trong thương thành của nàng thì giá lại khá rẻ, nàng mở miệng nói:
"Lần trước con vào trong thành thì nhìn thấy có chưởng quầy đang bán một mớ chén bị lỗi, chỉ bán phân nửa giá, tính ra chỉ khoảng một lượng là mua được một trăm bộ, nếu nương muốn thì con tới hỏi chưởng quầy bên ki một chút."
Triệu lão thái thái hỏi:
"Lỗi, là lỗi bao nhiêu?"
"Khả năng là do màu vẽ không đều, sẽ không có vấn đề gì quá lớn ."
Trình Loan Loan nói:
"Nó gần tương tự với cái trước đây con dùng để bán thạch băng."
Đó là chén sứ trắng in hoa, Triệu lão thái thái ấn tượng rất sâu, đặc biệt xinh đẹp, một lượng bạc mua được một trăm bộ thì hẳn là quá lời!
Lão nhân gia bà lập tức gật đầu:
"Tức phụ lão đại, chuyện này làm phiền con vậy."
Nói xong thì lập tức lấy ra một xâu tiền nhét vào tay Trình Loan Loan.
Cửa hàng bên cạnh cũng đã được sắp xếp ngăn nắp, là Chu lão bà tử đang dọn trứng bắc thảo ra, toàn bộ đều đặt trong giỏ tre, bày biện trước cửa hàng, cắm thêm một cái thẻ ghi giá cả, rồi để cho hài tử Đại Thụ ở đó trong coi cửa hàng.
Đại Thụ chính là đại nhi tử của Trương quả phụ, sau này không có thân nương che chở khiến hắn càng ngày càng trầm tĩnh, đồng thời cũng càng ngày càng hiểu chuyện, giúp đỡ Chu lão bà tử bận lên bận xuống.
Còn Chu Hổ Tử thì phụ trách đi thu mua trứng vịt ở các thôn lân cận, hắn mỗi ngày cơ bản đều chạy tới chạy lui ở bên ngoài, hài tử mới mười hai tuổi mà dũng khí đã không thua gì người trưởng thành rồi.
Cách đó một gian chính là cửa hàng của Lục Ánh Tuyết.
Nàng ấy vội kéo Trình Loan Loan qua:
"Loan Loan tỷ, tỷ mau giúp muội nhìn xem, cửa hàng này bố trí thế nào mới đẹp?"
Đối với việc kinh doanh tiệm rượu Trình Loan Loan không có một chút kinh nghiệm nào, tuy nhiên cũng theo suy nghĩ của mình mà đề xuất một số ý tưởng trang trí.
Bạn cần đăng nhập để bình luận