Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1418: Hạ Tiêu lựa chọn đứng đội (2)

"Ngươi nghĩ ta là ai vậy."
Khóe môi Trình Loan Loan lộ ra ý cười, "Ta đương nhiên sẽ không ra tay với người Hạ gia vô tội, nhưng nhất định phải nói rõ một câu, một khi Hạ gia sụp đổ, những chia nhánh phụ thuộc Hạ gia cũng đều sẽ thi nhau tan rã, kết quả như vậy, ngươi có thể tiếp nhận sao?"
"Bọn họ đã hưởng thụ vinh quang của Hạ gia, như vậy cũng nên tiếp nhận hậu quả như vậy."
Hạ Tiêu mở miệng, "Biểu tỷ có gì cần ta trợ giúp thì cứ mở miệng."
Trình Loan Loan ngừng một chút nói:
"Những tử sĩ Hạ gia các ngươi nuôi trước kia cuối cùng xử lý như thế nào?"
Hạ Tiêu đáp:
"Hạ gia tổng cộng nuôi dưỡng một trăm tử sĩ, sau khi triều đình biết được việc này một trăm tử sĩ đều bị phụ thân ta nộp lên cho triều đình xử lý, triều đình đem bọn họ sung quân đến biên cương xây tường thành rồi."
Trình Loan Loan nhíu mày:
"Xác định chỉ có một trăm tên?"
Nàng đã hỏi như vậy, Hạ Tiêu lại không chắc chắn.
Đây là bí mật lớn của Hạ gia, chỉ có gia chủ Hạ gia và gia chủ tương lai mới biết được, một trăm người cũng là phụ thân nói, cụ thể có phải hay không thì hắn thật đúng là không biết...
"Ngươi không cần đi tra."
Trình Loan Loan từ trong tay áo lấy ra một ống đựng bút tinh xảo hoa lệ, "Ngươi có thể tìm cách đem thứ này tặng cho đại ca ngươi hay không?"
Trong ống này lắp đặt thiết bị nghe lén.
Thang gia có thể nhanh chóng sụp đổ như vậy dựa vào chính thứ này, đồ vật hữu dụng thế, nàng đương nhiên không ngại dùng lần thứ hai.
Hạ Tiêu nhận lấy ống đựng bút:
"Chuyện biểu tỷ phân phó, ta nhất định sẽ mau chóng làm xong."
Hai người đang nói chuyện thì cửa doanh trướng truyền đến tiếng Triệu Tứ Đản:
"Nương, tam ca trở về rồi!"
Ngay sau đó, một hán tử đen thui từ cổng đi tới, mặt mũi tràn đầy kích động hô:
"Nương, người đến Kinh Thành sao không nói trước với con một tiếng, người khác đều biết nương tới, chỉ có con là còn chậm rãi ung dung không có chút nôn nóng nào, hu hu hu, nương, con rất nhớ người..."
Hắn nói xong thì khóc òa lên, xông về phía Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan thở dài một hơi, đặt đầu hài tử ở trên vai mình, nhẹ nhàng vỗ vỗ.
Tính ra, hơn hai năm không gặp, không chỉ nhi tử nhớ nương mà nàng thân là nương cũng rất nhớ nhi tử nha.
Tiểu tử này cao lớn, trưởng thành hơn, đen hơn, nếu như gặp ở bên ngoài, nói thật, nàng cũng không dám nhận nhau.
"Được rồi, đừng khóc."
Trình Loan Loan ôn nhu nói, "Con đã lớn thế rồi còn khóc thành như vậy không sợ người chê cười."
Nàng vừa nói xong, bên ngoài doanh trướng liền truyền đến tiếng cười to.
"Ha ha ha, Tam Ngưu ca khóc."
"Giống như hài tử vậy."
"Về sau Tam Ngưu ca mà chế giễu chúng ta, chúng ta cứ lấy chuyện này chế giễu lại hắn."
Triệu Tam Ngưu mau chóng lau nước mắt, quay đầu phẫn nộ trừng những chiến hữu kia.
Triệu Tứ Đản bổ đao nói:
"Khi còn bé đệ cũng không thích khóc như vậy, tam ca huynh khóc nhiều thật, vai của nương đều bị nước mắt của huynh làm ướt hết rồi."
"Ngươi tiểu tử này vậy mà đã cao như vậy rồi."
Triệu Tam Ngưu xốc cổ áo hắn lên ném ra ngoài doanh trướng, "Nào nào, hai huynh đệ chúng ta so chiêu một chút để ta xem hai năm nay đệ có lười biếng hay không."
Hắn vừa mới nói xong liền động thủ.
Triệu Tứ Đản mới chống ba chiêu liền bị Triệu Tam Ngưu quật ngã nhào trên mặt đất, tức giận đến mức hắn nắm một nắm cát hất tới:
"Tam ca khi dễ người!"
"Đừng đánh nữa, đừng đánh nữa."
Trương Kim Bảo chạy tới, "Nhà bếp đã nấu đồ ăn xong, Tuệ Thục Nhân mau đi ăn cơm đi, Dương lão đầu cố ý làm chân giò heo cho Tuệ Thục Nhân đó, thơm lắm!"
Hạ Tiêu cười nói:
"Trù nghệ của Dương lão đầu rất khá, lát nữa biểu tỷ nhất định phải nếm thử nhé."
Trình Loan Loan không từ chối nữa, đi theo đám người đến chỗ ăn cơm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận