Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1512: Phùng tiểu thư cúi đầu xin lỗi (2)

Phùng Tịnh Phù mấp máy môi, đấu tranh tâm lý một lúc lâu mới mở miệng nói:
"Tuệ phu nhân, xin lỗi, vừa rồi là ta đường đột."
Đối phương là nhị phẩm Tuệ phu nhân, là trưởng bối, là sơn trưởng, nàng ta cúi đầu xin lỗi cũng không sao...
Nàng ta lại một lần nữa ở đáy lòng thuyết phục bản thân, cuối cùng cũng nói ra lời xin lỗi hoàn chỉnh.
"Phùng tiểu thư không nên xin lỗi ta."
Trình Loan Loan chuyển ánh mắt nhìn về phía mọi người đang cúi đầu yên lặng:
"Nên xin lỗi các nàng ấy mới đúng."
Phùng tiểu thư khó tin mà ngẩng đầu lên.
Sao Tuệ phu nhân lại có thể để cho nàng ta xin lỗi một đám nữ tử con nhà bình dân kia được, điên rồi sao?
Nàng ta chính là nữ nhi của đại quan nhất phẩm, là người đứng đầu trong giới tiểu thư thế gia, những đám nữ tử nhà bình dân kia xách hài cho nàng ta còn không xứng...
Ánh mắt của nàng ta vẫn mang theo sự khinh thường như cũ.
Những nữ tử nhà bình dân kia không tự chủ được lùi về sau một bước, không ai dám tiếp nhận lời xin lỗi của Phùng tiểu thư.
"Phùng tiểu thư bây giờ có hai lựa chọn."
Giọng nói của Trình Loan Loan rất nhạt:
"Xin lỗi, hoặc là bị đuổi học, quyền lựa chọn nằm trên tay ngươi."
Phùng Tịnh Phù cắn môi dưới tới trắng bệch.
Nàng ta không muốn xin lỗi.
Lại càng không muốn bị đuổi học.
Nàng ta rất muốn phản bác lại Tuệ phu nhân, nhưng tài ăn nói của Tuệ phu nhân quá tốt, nàng ta nói không lại.
Nghĩ tới nghĩ lui, hình như chỉ có thể hai chọn một.
Nội tâm Phùng Tịnh Phù hệt như đã trải qua một trăm năm dài đằng đẵng, thật lâu sau, rốt cuộc nàng ta cũng cúi thấp cái đầu cao quý của mình, nhìn về phía mấy đám nữ tử nhà bình dân kia, nhỏ giọng nói:
"Mới vừa rồi là ta ăn nói láo xược, mong các vị đừng để trong lòng."
Giọng nói cực thấp, phảng phất như tiếng muỗi vo ve.
Trình Loan Loan vừa nhíu mày, còn chưa kịp nói chuyện, Phùng Tịnh Phù đã nhanh chóng chuyển chủ đề, lần này giọng của nàng ta cao hơn rất nhiều:
"Để bày tỏ lời xin lỗi, sau khi kết thúc giờ học buổi sáng, ta mời mọi người đến nhà ăn của học đường nữ tử, các vị cứ tùy ý ăn, tất cả tiền đều ghi vào sổ của ta."
Chúng nữ tử bình dân đều xua tay.
"Phùng tiểu thư khách khí quá."
"Đương nhiên là chúng ta không để bụng rồi."
"Mời khách thì không cần đâu."
Phùng Tịnh Phù hào phóng nói:
"Cần mà cần mà."
Miệng lưỡi của đám dân chúng bình dân này lợi hại nhất, một chuyện nhỏ có thể nói say sưa trong một thời gian dài, sẽ vô tình lan truyền ở trên phố, nếu như không trấn an được những cái miệng này thì đêm nay cha nương nàng ta nhất định sẽ biết chuyện xảy ra trong học đường, nàng ta chắc chắn sẽ bị mắng một trận, nếu như tốn ít tiền có thể giải quyết chuyện, đối với nàng ta cũng không phải là chuyện lớn gì.
Trình Loan Loan thấy hai bên đều đã giải trừ khúc mắc thì cũng không nói nữa.
Nhưng nàng chưa từng nghĩ đến, lần cúi đầu này của Phùng tiểu thư lại khơi dòng khai thông quan hệ thân thiết giữa nữ tử thế gia và nữ tử nhà bình dân.
Nói vượt qua khoảng cách giai cấp cũng quá khoa trương, bởi vì chuyện này căn bản không thể xảy ra ở xã hội phong kiến, nhưng ít nhất, ở học đường nữ tử, tại một tấc vuông này, con gái của các nhà sĩ nông công thương có thể hòa bình sống chung với nhau đã là tiến bộ rất lớn rồi.
Khi tất cả các học trò báo danh đã đến đầy đủ, đầu tiên là tập hợp ở trên quãng trường, sau đó là tiến hành nghi thức khai giảng.
Người đứng đầu học đường nữ tử là Trình Loan Loan, lập ra hai phó sơn trưởng, là Hà phu tử và Khương phu tử, còn mời hơn mười nữ tiên sinh ưu tú đến giảng bài... Các phu tử tiên sinh đều sẽ lên đài, gặp gỡ các học trò.
Vốn dĩ Trình Loan Loan định để Hoàng hậu phát biểu vào ngày đầu tiên khai giảng học đường nữ tử nhưng thân phận của Hoàng hậu đặc biệt, thật sự rất khó xuất cung.
Thế là Trình Loan Loan chỉ có thể tự mình diễn thuyết tại lễ khai giảng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận