Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1291: Chúng ta khóc không phải là uất ức (1)

"Có thể xếp hàng đến lấy đồ ăn rồi!"
Theo một tiếng hô to, tất cả các dân tị nạn đều hưng phấn lên.
Trấn Đại Hà nhiều lần tổ chức nấu cơm tập thể nên bát đĩa trong thôn đều đủ, toàn bộ đều đặt ở trong mấy cái mẹt siêu lớn, tự đi nhận lấy là được.
Mặc dù kích cỡ to nhỏ của bát đĩa có khác biệt, nhưng thìa ăn cơm ăn rau đều là cùng một quy cách thống nhất.
Một muôi lớn đầy ắp cơm trắng, thêm nửa muôi thịt kho tàu và nửa muôi canh màu đỏ, lại thêm một muôi bí xanh và một muôi rau, đĩa cơm đã được chất đầy.
Người đầu tiên đến lấy cơm với vẻ mặt không thể tin nổi.
"Trời, thực sự có thịt, thịt heo mỡ, toàn là dầu, trấn Đại Hà quá hào phóng rồi."
"Ngươi mau tránh ra, đến lượt ta rồi... ông trời của ta ơi, thực sự là thịt heo, thơm quá thơm quá, quá thơm rồi!"
"Nếu cha ta còn sống cũng có thể ăn được thịt rồi..."
Có một số hán tử cảm tính trực tiếp bắt đầu rơi nước mắt, một người khóc liền kéo theo một đám người cũng bắt đầu nhỏ giọng khóc nức nở.
"Khóc cái gì, cả đám khóc làm gì?"
Triệu lão thái thái không khách khí lớn tiếng nói, "Sao, để các ngươi ăn thịt còn uất ức các ngươi à, nói cho các ngươi biết, vốn dĩ không bao ăn, là Tuệ Cung Nhân của chúng ta nói các ngươi chịu nạn quá thảm rồi, ở Nam Dương ngày ngày uống cháo loãng không đủ no, muốn cho các ngươi ăn no bụng để có sức mà làm việc, vì vậy cuối cùng quyết định một ngày bao ba bữa cơm, có thể gặp được một người đại thiện lương như Tuệ Cung Nhân thì đó là phúc khí của các ngươi, phúc khí này không muốn thì mau đi, ở đây khóc cho ai xem chứ."
"Chúng ta khóc không phải là uất ức mà là vui mừng, có thể được ăn thịt thì quá vui rồi."
"Ân tình của Tuệ Cung Nhân chúng ta đều ghi nhớ trong lòng, cho dù là ăn không no cũng sẽ chăm chỉ làm việc."
"Bách tính cả thành Nam Dương chúng ta đều sẽ mãi mãi ghi nhớ ân tình của Tuệ Cung Nhân..."
Đám người lần lượt biểu đạt thành ý, Triệu lão thái thái vô cùng hài lòng:
"Người nào nhận cơm rồi thì mau chóng tìm một chỗ ngồi xuống ăn đi."
Ước chừng hơn một vạn dân tị nạn, trấn Đại Hà đương nhiên không thể chuẩn bị bàn ghế, những người này bưng bát cơm tìm một nền đất sạch sẽ rồi trực tiếp ngồi xuống ăn cơm.
Khi đặt miếng cơm đầu tiên vào trong miệng, những người đó cảm động đến mức vành mắt lại đỏ lên một lần nữa.
Thực sự là thịt, thịt heo hàng thật giá thật, cắn một miếng, cả khoang miệng tràn đầy hương vị ngọt ngào, phần cơm trắng được chan nước canh từng hạt căng đầy, khiến người ta căn bản không thể dừng lại được, rau xanh xào chín cùng với mỡ heo, mỗi một cọng rau xanh mướt đều đậm đà hương vị béo ngậy của mỡ heo, vô cùng ngon miệng, món bí đao xào kia cũng mềm mọng tươi ngon, ăn vào khiến người ta muốn dừng cũng không được... Trong thoáng chốc, toàn là âm thanh ăn cơm ngon lành.
Sau khi ăn cơm xong, lại đi đến lấy một bát canh măng nấu xương, đó gọi là một loại mỹ vị.
Những dân tị nạn này cho dù là lúc không gặp nạn thì cũng chưa từng ăn qua những món ăn thịnh soạn như thế này, từng người một xoa cái bụng tròn xoe, vô cùng thỏa mãn.
Đợi sau khi tất cả mọi người ăn uống no đủ xong, sắc trời đã tối, hơn ba ngàn dân tị nạn ở lại trấn Đại Hà ngủ ngay tại chỗ, những người khác cũng đi theo Vương Vĩnh Thành xuất phát đến hai điểm an trí còn lại.
Những dân tị nạn khi ở thành Nam Dương cũng là ngủ ngay trên mặt đất, nhưng không cảm thấy điều này quá khổ cực, mỗi người đều tự tìm một vị trí mang lại cảm giác an toàn để nằm ngủ.
Ngày thứ hai, tiếng gà gáy liên tiếp báo thức, những dân tị nạn sớm đã tỉnh dậy.
Chuyện kênh đào lần này, người chủ phụ trách là Ngụy huyện lệnh, nhiệm vụ của hắn là giám sát toàn cục, ba điểm an trí lần lượt sắp xếp các sư gia, chủ bộ, Triệu huyện thừa cai quản dân tị nạn. Dân tị nạn của mỗi điểm an trí lại lấy một trăm người làm một tổ, phân thành hơn ba mươi tổ nhỏ, căn cứ vào biểu hiện ngày đầu tiên để chọn ra tổ trưởng của mỗi tổ.
Ngoài ra, còn sẽ chọn ra người chuyên cai quản công cụ, còn phải có người giám sát thi công hiện trường, còn phải đăng ký lao động, bộ phận hậu cần cũng cần phải có người phụ trách sắp xếp chung... Tóm lại, chỉ cần là người biểu hiện tốt thì sẽ được đề bạt, không chỉ công việc sẽ nhẹ nhàng hơn một chút, mà tiền công mỗi ngày cũng sẽ tăng thêm mười văn tiền.
Bạn cần đăng nhập để bình luận