Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1617: Thân thế của Trình Phóng (1)

"Chúc mừng Hạ phu nhân!"
"Hạ phu nhân rốt cuộc có thể làm lão phu nhân, về sau có thể an hưởng tuổi già."
"Phải nói Hạ phu nhân cuối cùng cũng có thể ôm tôn tử, hương khói Hạ gia có người kế tục."
Hạ phu nhân trên mặt vẫn giữ nụ cười, lễ nghĩa chu đáo đón tân khách vào cửa.
Phía sau bà ta, dẫn theo hai người một lớn một nhỏ, một người là tức phụ lúc trước.
- La Kỳ, còn lại là Hạ Tuấn.
- huyết mạch duy nhất của Hạ Lăng lưu lại trên đời này.
Ba người đứng ở cửa lớn đón khách, khách khứa đi vào có cảm giác trở về khoảng nửa năm trước, lúc Hạ gia chưa gặp nạn, những người này không khỏi bất ngờ khi nhìn thấy La Kỳ.
La Kỳ đứng ở bên cạnh Hạ phu nhân, nụ cười trên mặt ôn nhu mà tao nhã, chỉ cần là khách nhân đi vào, nàng ta đều sẽ nói một tiếng hoan nghênh, sau đó chỉ đường cho khách nhân, thật giống như nàng ta vẫn là một phần tử của cái nhà này, còn là nữ chủ nhân của cái nhà này...
Một chiếc xe ngựa dừng lại trước cửa Hạ gia, Triệu Tứ Đản nhảy xuống trước, sau đó đỡ Trình Loan đi xuống.
Vừa nhìn thấy hai người bọn họ, nụ cười trên mặt Hạ phu nhân cứng ngắc một chút.
Chỉ là, rất nhanh bà ta thu liễm cảm xúc trong lòng, cười mở miệng:
"Tuệ phu nhân, Triệu Tứ công tử, mời vào trong."
Trình Loan Loan đi lên bậc thang, đưa quà chúc mừng:
"Chúc mừng Hạ phu nhân."
"Ta dẫn Tuệ phu nhân và Triệu Tứ công tử vào."
La Kỳ đi lên phía trước, "Còn chưa khai tiệc, khách khứa đều ở trong sân uống trà nói chuyện, Tuệ phu nhân theo ta đi sang bên này."
Bước qua cửa lớn đi vào, bên trong khách khứa đầy sảnh.
Triệu Tứ Đản liếc mắt nhìn Thẩm Chính và Trình Chiêu, nói với Trình Loan Loan một tiếng, nhanh chóng đi qua góp vui.
Trình Loan Loan thì bị đưa vào giới phụ nhân.
Còn chưa đến gần, nàng đã nghe được một ít lời đồn nhảm, là mấy vị phu nhân bên cạnh Hạ gia đang nói chuyện.
"Tiêu Nhi vẫn chưa thành hôn, ta còn tưởng rằng hắn nhớ vị kia, không nghĩ tới cuối cùng lại cưới chất nữ của Tuệ phu nhân."
"Thân phận Tuệ phu nhân đúng là cao, nhưng chất nữ của nàng ấy... Nghe nói xuất thân từ nông hộ, chỉ là một nữ tử nông thôn mà thôi, làm sao xứng với gia chủ Hạ gia chúng ta?"
"Nói là nói như vậy không sai, nhưng ai bảo Tuệ phu nhân là ân nhân cứu mạng của Tiêu Nhi, ân nhân cứu mạng bảo hắn cưới chất nữ của mình, hắn có thể cự tuyệt sao?"
"Tiêu Nhi là hài tử tốt, nếu không có hắn, mọi người chúng ta đã sớm bị lưu đày chém đầu, đáng tiếc, hắn không có một đoạn nhân duyên tốt."
"Nữ tử nông gia gả cho Tam phẩm tướng quân làm thiếp thất cũng không đủ tư cách, vậy mà lại thành phu nhân Hạ gia, người kinh thành muốn cười rụng răng..."
Sau khi Hạ phu nhân tiếp khách xong, đang vào cửa liền nghe được những nghị luận này của người trong nhà.
Nụ cười trên mặt bà ta rốt cuộc không duy trì được nữa, lập tức sụp đổ.
Nếu người kinh thành biết thê tử của Tiêu Nhi cũng không phải nữ tử nông gia gì, mà là nha đầu nấu cơm bên cạnh Tuệ phu nhân sợ là càng thêm chê cười.
Trước khi hôn sự này xác định, bà ta có đến quân doanh tìm Tiêu Nhi vô số lần, nhưng Tiêu Nhi quyết tâm không gặp bà ta, bà ta cho dù muốn phản đối cũng không có cơ hội.
Hôn sự cứ như vậy định ra.
Tiêu Nhi nói, nếu bà ta nguyện ý, có thể hỗ trợ lo liệu làm hỉ yến, nếu bà ta không muốn, hỉ yến này làm ngay tại quân doanh.
Bà ta không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể cố gắng nở nụ cười đón khách...
Những phu nhân bản gia kia còn đang nghị luận.
"Sớm biết vậy, ta đã đem chất nữ nhà mẹ đẻ mình giới thiệu cho Tiêu Nhi, tốt xấu gì cũng là một tiểu thư thế gia."
"Cho dù chỉ là tiểu thư nhà quan viên thất phẩm cũng tốt hơn nữ tử nông gia."
"Nữ tử nông gia biết làm ruộng, biết nhóm lửa nấu cơm, làm sao có thể biết làm đương gia phu nhân chứ?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận