Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1566: Đại học đường Tiêu Tần khai giảng (2)

"Còn một canh giờ nữa là chính thức khai giảng, chúng ta vào trong nhà ngồi một lúc đã."
Tần vương ho khan:
"Ta thân là sơn trưởng, người đầu tiên phát biểu, Đào tiến sĩ là phó sơn trưởng, cũng phải phát biểu, Tuệ phu nhân..."
Trình Loan Loan vội nói:
"Ta chỉ là phu tử mà thôi, tự giới thiệu bản thân là được rồi chứ?"
"Không được."
Tần vương lắc đầu:
"Học đường nữ tử do Tuệ phu nhân và hoàng tẩu sáng lập ở kinh thành đã dẫn tới trào lưu nữ tử học vỡ lòng, nhiều quý nữ trong kinh đều có tiến bộ lớn, hơn nữa, nhi tử của Tuệ phu nhân là Trạng Nguyên lang đỗ ba giải Nguyên liên tiếp, như thế nào cũng nên nói với mọi người một chút về con đường thành tài."
Đào tiến sĩ gật đầu:
"Nên như vậy."
Các đại nho phu tử khác cũng vội vàng gật đầu, họ rất muốn biết Tuệ phu nhân dạy nhi tử như thế nào, sao hài tử người ta lại ưu tú như vậy chứ.
Trong ánh mắt mong đợi của mọi người, Trình Loan Loan chỉ đành đồng ý.
Một đám phu tử vào thư phòng thượng nghị sẽ nói gì trong lễ khai giảng sắp tới... Mà lúc này, các học sinh cũng lần lượt báo danh.
Người tới đầu tiên chính là hơn mười tú tài đó, đều không phải là tú tài mới thăng, thuộc dạng lão tú tài đã thi hai ba lần trở lên, bởi vì không còn hi vọng với khoa cử, cho nên họ mới tới chỗ Tần Vương thử vận may.
Tiếp đó là cử nhân duy nhất - Bành Vọng, nói thật, trong lòng hắn rất thiếu tự tin, rất sợ uổng phí một năm này.
Cuối cùng mới là đám nhị thế tổ có thân phận cao quý kia.
Từng chiếc xe ngựa xa hoa dừng ở cổng đại học đường, các nhị thế tổ giẫm lên lưng gã sai vặt từ trên xe ngựa nhảy xuống, họ mặc y phục đẹp đẽ, vẫy quạt giấy, không một ai giống người tới cầu học, ngược lại giống như ra ngoài du chơi hơn.
"Bàng huynh, hôm qua còn định tìm huynh đi đua ngựa."
Một công tử ca ngoài hai mươi đi về hướng tam nhi tử Bàng Kiệt của Bàng đại học sĩ:
"Đến phủ của huynh, nương huynh nói huynh đang học, Bàng huynh khắc khổ như vậy từ khi nào?"
Bàng Kiệt sờ cái mông vẫn còn đau, bĩu môi, hắn học cái gì, lúc đó đang bị thân nương đánh kêu oa oa, bởi vì hắn không chịu đi học, thân nương lập tức trở mặt, bảo gã sai vặt đè hắn lại, đánh hắn hai mươi đại bản... Mới sáng sớm nay, hắn còn đang ngủ, đã bị nương thân xách dậy khỏi giường, bảo hắn phải tới học đường đúng giờ, nếu không, đánh hắn thêm ba mươi bản nữa.
Hắn cảm thấy mệnh của mình thật sự quá khổ.
Đại ca của hắn dùng danh ngạch đề cử làm quan duy nhất của Bàng gia bọn họ, nhị ca kế thừa tài trí thông minh của cha, không tốn chút sức nào đã đỗ tiến sĩ, tới chỗ hắn, vừa không thông minh tài trí, cũng không có danh ngạch đề cử, thế là cha nương ngày ngày canh hắn học, bảo hắn dựa vào bản thân vào triều làm quan... Đều là một cha nương sinh ra, dựa vào đâu hắn lại xui xẻo như vậy, hắn không phục!
Nhưng không phục có cách gì, vẫn phải ngoan ngoãn tới đây học.
"Bàng huynh, chúng ta là huynh đệ mệnh khổ."
Công tử ca hơn hai mươi tuổi đó là hậu duệ của công thần Hoài Nam Hầu, vì tổ tiên đã lập đại công, được miễn thi ba đời vào triều làm quan, vừa hay tới đời hắn thì không còn tổ tiên che chở, chỉ có thể khóc lóc thi từ thi hội, nhưng hắn không phải người đọc sách, đã thi ba lần rồi, vẫn thi trượt. Cha nương hắn vừa nghe nói học đường này của Tần vương có danh ngạch tiến cử làm quan, lập tức rút roi bảo hắn tới.
Các nhị thế tổ cùng tới khác gần như đều có nguyên nhân tương tự như vậy, vì vậy mà tụ tập ở đây, ai ai cũng ủ rũ.
"Ta nói các ngươi cúi đầu ủ rũ làm gì?"
Bàng Kiệt hừ một tiếng:
"Đừng quên, học đường này là do Tần vương điện hạ sáng lập, Tần vương là ai, vương gia bột nổi tiếng kinh thành, một vương gia bột ở học đường, nói không chừng chính là dạy chúng ta ăn thế nào, uống thế nào, chơi thế nào đó."
Hậu duệ của Hoài Nam hầu - Lý Kiện nói:
"Hôm qua Tần vương còn ở trong Sở quán vui chơi, hôm nay khai giảng chắc là nói với chúng ta Sở quán này có thứ gì mới mẻ."
Nói như vậy, các nhị thế tổ có mặt ở đây đều hưng phấn, lập tức đi vào học đường.
Bành Vọng khẽ nhíu mày, hắn cũng từng nghe nói danh tiếng của Tần vương, còn tưởng Tần vương đã thay đổi tốt lên, sao còn như vậy... Có phải hắn đã đưa ra lựa chọn sai lầm rồi không?
Mười mấy tú tài khác nhìn nhau, đều nhìn thấy khiếp ý nơi đáy mắt của đối phương.
Nếu nơi đây thật sự là nơi dạy người ta ăn uống vui chơi, vậy những người nghèo như họ há chẳng phải sẽ trở thành gã sai vặt theo hầu đám nhị thế tổ này sao?
Bây giờ đi còn kịp không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận