Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1712: Mười vạn tướng sĩ táng thân dưới chân núi (2)

Quả nhiên, nước Đại Vũ bên kia chỉ là ném vài quả bom rải rác để kéo dài thời gian chạy trốn, lại không ném rất nhiều bom giống mấy lần trước, trong khoảng thời gian ngắn, binh sĩ Tây Nhung chiếm thế thượng phong.
Những người lính Đại Vũ chạy về phía Bắc và nhanh chóng nhìn thấy hai ngọn núi tuyết.
Hạ Tiêu giơ tay ra hiệu, các binh sĩ lập tức tăng nhanh tốc độ.
Hành lang này dài hơn một dặm, đủ rộng, có thể đồng thời chứa được tám chín người cùng đi qua.
Mấy vạn người cần thời gian không ngắn mới có thể hoàn toàn xuyên qua.
Thượng tướng Tây Nhung cười rộ lên, "Đầu kia núi tuyết là hồ, cuối cùng của hồ là rừng rậm, đám người này quả thực là tự tìm đường chết!"
Nếu ném bom ở trên mặt hồ, cho dù là một quả nho nhỏ cũng có thể làm cho mặt hồ có khe nứt, đến lúc đó mặt hồ sụp xuống, tất cả mọi người rơi vào trong hồ, Tây Nhung bọn họ không cần phí một binh một tốt đã có thể thắng chắc, quả thực là thống khoái!
Chỉ là, đám người nước Đại Vũ không đủ bom, chưa chắc sẽ ném bom trên mặt hồ, người Tây Nhung bọn họ phải đi qua giúp một tay!
Binh Tây Nhung thả chậm tốc độ, thoải mái nhàn nhã đi theo người nước Đại Vũ vào hành lang hẹp dài của hai núi tuyết...
Bọn họ đang đợi, chờ tất cả mọi người nước Đại Vũ đều đứng trên mặt hồ lại phát động tiến công dũng mãnh...
Nước Đại Vũ có năm vạn người, binh Tây Nhung có mười vạn người, một bên chạy trốn, một bên đuổi theo, tạo thành một chiến tuyến thật dài.
Hạ Tiêu ở phía trước dẫn đường, hắn thấy Tây Nhung thả chậm tốc độ, ánh mắt không khỏi nheo lại... Vốn hắn còn lo lắng Tây Nhung một đường đuổi theo, không thể tận diệt... Hiện tại, cơ hội vừa vặn!
Hắn giơ tay ra lệnh.
Tất cả binh lính Đại Vũ đột nhiên tản ra bốn phương tám hướng.
Rồi châm lửa!
Lửa theo dây dẫn nhanh chóng bắn về phía hai ngọn núi tuyết.
Tuyết đang tan nên dây dẫn hơi ướt nhưng không ảnh hưởng chút nào.
Sau khi làm xong tất cả những điều này, các binh sĩ nước Đại Vũ bỗng nhiên tăng tốc độ, chạy như điên về phía rừng rậm xa xa.
"Chạy cái gì?"
Phó tướng Tây Nhung hả hê cười to, "Cho rằng chạy đến trong rừng thì không có việc gì sao, ha ha ha, trong rừng có mãnh thú là thứ yếu, mấu chốt nhất là có khí độc, quả thực tự tìm đường chết!"
Quân sư cũng cười rộ lên:
"Năm vạn người táng thân trong khí độc rừng rậm, nước bọn họ Đại Vũ xong rồi!"
"Một đám ô hợp như vậy, còn dám đọ sức với Tây Nhung chúng ta, không biết tự lượng sức mình!"
Một đám người đang dương dương đắc ý.
Sắc mặt một phó tướng khác đột nhiên xám ngoắt:
"Tướng quân, mau nhìn, bên kia là cái gì!"
Mọi người vội vàng nhìn theo.
Chỉ thấy trên mặt hồ đóng băng có vô số chấm lửa nhỏ phóng về phía hai tòa núi tuyết, phát ra âm thanh rất nhỏ.
Bọn họ không biết chấm lửa nhỏ này đại biểu cho cái gì, nhưng trực giác nói cho bọn họ biết, tuyệt đối không phải chuyện tốt gì.
"Nước Đại Vũ không phải muốn cho nổ mặt hồ dìm chết chúng ta đó chứ?"
Quân sư trừng tròn mắt, "Rút lui, mau rút lui, cách mặt hồ xa một chút!"
Một số kỵ binh Tây Nhung bên ngoài vội vàng quay trở lại.
Đang muốn rút lui.
Bỗng nhiên.
"Ầm ầm!"
"Ầm ầm ầm!"
Tiếng nổ ùn ùn kéo đến.
Thượng tướng Tây Nhung nhìn thấy vô số quả bom nổ tung, thấy núi non vỡ vụn, thấy tuyết trên đỉnh núi ồ ạt táp xuống... Hắn hoảng sợ mở to hai mắt, kéo dây cương, rất muốn chạy ra hành lang hẹp dài này, nhưng căn bản không có cơ hội.
Trong nháy mắt ngắn ngủi, hành lang dài hơn một dặm này đã bị hai tòa núi tuyết vùi lấp.
Mười vạn binh Tây Nhung cứ như vậy táng thân ở dưới núi.
Trình Loan Loan đứng ở cửa doanh trướng cách đó mấy chục dặm rõ ràng nghe được âm thanh sơn băng địa liệt, là núi lở băng nứt.
Nàng dùng mấy nghìn cân thuốc súng để cho người suốt đêm chôn ở bốn phương tám hướng đỉnh núi tuyết, nhiều thuốc nổ như vậy cũng đủ nổ tung một ngọn núi.
Dùng vũ khí hậu thế đối phó người của thời đại này là có chút thắng không dụng võ nhưng nàng không quan tâm.
Nàng hi vọng mỗi một người vì nàng tòng quân đều có thể vẹn nguyên về nhà, nàng chỉ muốn mang theo tất cả mọi người trở về...
Bạn cần đăng nhập để bình luận