Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 749: Nha hoàn phản chủ (1)

"Khởi Thúy, ngươi tới vừa vặn đúng lúc."
Lãnh Như Sương hạ giọng nói:
"Ngươi đưa Trình công tử đến cửa sau ở góc Đông Nam, chú ý tránh ánh mắt của người khác..."
Khởi Thúy là đại nha hoàn bên cạnh Lãnh Như Sương, cũng là nha hoàn mà nàng tin tưởng nhất.
Chuyện nàng không muốn thành thân, chuyện nàng nhiều lần gặp gỡ Trình Chiêu cũng chỉ có đại nha hoàn này biết.
"Tiểu thư!"
Khởi Thúy bước chân vào phòng tân hôn, đưa tay đóng chặt cửa lớn:
"Bên ngoài chỗ nào cũng đều có bà mối đứng canh, Trình công tử căn bản là không đi được. Sự tình cũng đã đi đến bước này, khách khứa đều đã tới, hiện tại toàn bộ người ở Hồ Châu đều biết, Lãnh gia đại tiểu thư sẽ cùng án thủ viện thí năm nay kết mối lương duyên, tại sao lại còn để Trình công tử rời đi?"
Lãnh Như Sương nheo mắt lại:
"Làm sao, ngươi bây giờ không nghe tiểu thư ta sai bảo à?"
Khởi Thúy cúi đầu:
"Ý của nô tỳ là tiểu thư cùng cô gia chính là duyên phận trời định, vốn dĩ nên trở thành phu thê..."
Nàng ta cúi đầu đi đến bên cạnh Trình Chiêu:
"Cô gia, để nô tỳ cởi y phục cho ngài, mau mau lấy y phục tân lang mặc lại đi."
Nàng ta duỗi tay muốn cởi y phục của Trình Chiêu.
Trình Chiêu căn bản là không đoán được một nha hoàn lại có thể có hành động lớn mật như vậy, bị buộc liên tục lui phía sau, lảo đảo ngã lên giường hỉ..
"Cô gia, y phục này phải cởi ra."
Khởi Thúy thuận thế xán vào trên giường, một đôi tay trắng trẻo mềm mại cố ý mơn trớn trên người Trình Chiêu.
"Sau khi cô gia và tiểu thư thành thân, nô tỳ cũng sẽ là người của cô gia, xin cô gia không cần né tránh..."
"Bang!"
Một cái bạt tai vang dội rơi trên mặt Khởi Thúy.
Lãnh Như Sương vẻ mặt xanh mét đứng ở mép giường.
Nàng ở bên này liều mạng vạch rõ giới hạn với Trình Chiêu, nha hoàn bên cạnh nàng lại cứ phải dán vào.
Nàng đã mơ hồ hiểu rõ vì sao nàng tận lực ngăn cản chuyện này nhưng cuối cùng cũng đành bất lực rồi, thì ra là bên cạnh nàng xuất hiện một kẻ phản bội.
"Tiểu thư!"
Khởi Thúy bùm một tiếng quỳ trên mặt đất:
"Nô tỳ đều là vì muốn tốt cho tiểu thư, vì lo cho thân thể của tiểu thư, vì chuyện lớn cả đời của tiểu thư, nô tỳ không còn biện pháp nào khác, chỉ có thể làm như vậy..."
"Ngươi cút ra ngoài cho ta!"
Lãnh Như Sương chỉ vào cửa:
"Từ nay về sau không có lệnh của ta, ngươi không được phép bước vào viện của ta nửa bước!"
Khởi Thúy bò qua bắt được làn váy của Lãnh Như Sương:
"Lúc trước tiểu thư có nói qua, khi ngài xuất giá nhất định sẽ để nô tỳ đi theo làm nha hoàn hồi môn, làm sao có thể ngay tại ngày tân hôn đã đuổi nô tỳ đi... Tiểu thư, ngài cho nô tỳ một cơ hội đi, từ nay về sau nô tỳ không dám nữa, không được tiểu thư cho phép thì nô tỳ không bao giờ sẽ tới gần cô gia một bước..."
Đúng lúc này.
Tiếng vấn an đồng loạt của bọn hạ nhân từ cửa truyền đến:
"Lão gia!"
Sắc mặt Lãnh Như Sương lập tức thay đổi, nàng giật phắt tà váy đang bị Khởi Thúy nắm ra, ngước mắt nhìn về phía Trình Chiêu:
"Mau, ngươi trốn đi, coi như ngươi đã đi rồi, mau! Trốn ra sau bình phong!"
Trình Chiêu ngồi dậy từ trên giường, sửa sang y phục lại một chút.
Hắn thờ ơ mở miệng:
"Nếu Lãnh viên ngoại đã tới, ta đây vừa lúc nói rõ ràng chuyện này, làm sao để không đánh mất mặt mũi của Lãnh gia mà vẫn giải quyết được chuyện này một cách thỏa đáng."
Lúc trước khi đang xem yết bảng thì bất ngờ bị chộp tới đây, hắn còn chưa kịp chuẩn bị tâm lý.
Nhưng bây giờ trải qua thời gian lâu như vậy, trong lòng hắn cũng đã có biện pháp.
Nhìn thấy bộ dạng bình tĩnh của Trình Chiêu, Lãnh Như Sương lập tức nóng nảy:
"Cha ta là kiểu đặc biệt thích ép buộc người khác, chuyện ông ấy đã quyết định thì bất cứ kẻ nào cũng không thể thay đổi được... Khụ khụ, cho dù ngươi nói cái gì thì ông ấy cũng không nghe đâu, ngươi trốn đi, mau trốn đi, ngàn vạn lần đừng để cha ta phát hiện!"
Lúc này, tiếng bước chân ngoài cửa đã dừng lại.
Lãnh viên ngoại nhẹ nhàng gõ cửa.
Nha hoàn quỳ trên mặt đất đột nhiên lớn tiếng nói:
"Lão gia, tiểu thư cô gia đã tỉnh!"
Cổ họng Lãnh Như Sương tràn lên một vị tanh ngọt, nàng trăm triệu lần không nghĩ tới Khởi Thúy lại to gan như vậy.
Nàng không nhịn được nhấc chân đá vào ngực Khởi Thúy.
Nhưng nàng bệnh tật quanh năm, sức lực vô cùng yếu, căn bản là không có lực uy hiếp với Khởi Thúy. Khởi Thúy bò dậy từ trên mặt đất, trực tiếp qua đi mở cửa, động tác cực nhanh giống như đang sợ Trình Chiêu chạy đi mất.
Cửa mở ra thì đã thấy Lãnh viên ngoại đứng bên ngoài, nhìn thấy hai người ở trong phòng thì lặng lẽ thở dài một hơi.
"Lãnh viên ngoại."
Trình Chiêu đi qua, giọng nói thờ ơ, biểu cảm lạnh nhạt, "Ta tưởng ngày ấy đã nói rất rõ ràng, tú cầu bị ta bắt được chỉ là một sự hiểu lầm, hôn sự cũng đã hủy bỏ ngay lúc ấy. Lãnh viên ngoại xâm phạm mong muốn của Trình mỗ mà tổ chức hôn sự, rõ ràng là cưỡng bức tân tú tài giữa ban ngày, nếu Trình mỗ trạng cáo đến quan phủ, Lãnh viên ngoại có biết sẽ dẫn đến hậu quả gì không?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận