Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 412: Ngu phu tử mới tới (2)

Ngu phu tử mười lăm tuổi được đề cử trở thành cống sĩ, trở thành tiến sĩ cũng là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng tai họa lại xảy ra vào đúng thời điểm mấu chốt này.
Bởi vì quá ưu tú cho nên nhiều người đều muốn mượn sức hắn, mà thiếu niên trẻ tuổi ngông cuồng làm sao biết được chuyện bang phái ở triều đình, vừa cự tuyệt người ta thì ngay ngày hôm sau những kẻ đọc sách trong thành đã kéo bè kết phát tố cáo Ngu phu tử gian lận thi cử, Tri phủ đại nhân phái người thẩm tra và xác thực.
Hắn bị vô số người đọc sách mắng mỏ, giống như một con chuột cống chạy trên đường.
Ngu phu tử ở quê cũ bị phỉ nhổ suốt năm năm, cuối cùng bất đắc dĩ phải bỏ quê mà đi, chuyển đến Hồ Châu mưu sinh.
Người Hồ Châu không biết chuyện ở những nơi khác, hoàn toàn tiếp nhận hắn, hắn dựa vào học thức tiến vào quan học, cứ như vậy bình yên vượt qua mười năm, sau đó tai họa liền ập đến lần thứ hai.
Không biết là ai nghi ngờ tìm hiểu thân phận của hắn, trước mặt mọi người vạch trần chuyện xưa, việc này náo loạn vô cùng lớn, dường như cả Hồ Châu tất cả mọi người đều biết có một vị Ngu phu tử đạo đức phẩm hạnh bại hoại, không có học đường nào muốn tuyển hắn nữa.
Mà hắn đã ở Hồ Châu thành gia lập thất, có thê tử có hài tử, không có khả năng lại dìu dắt già trẻ trong nhà đến một nơi khác sinh sống.
Vì thế hắn thay đổi một công việc khác, ở trong một cái ngõ nhỏ ở Hồ Châu, dựa vào việc viết thư từ cho người ta để mưu sinh, cứ như vậy nhoáng cái lại thêm mười mấy năm qua đi.
Từ mười lăm tuổi là thiếu niên anh tuấn, tới bây giờ đã bốn mươi mà vẫn chưa làm nên trò trống gì, cả đời này sóng gió nhấp nhô, kể lại liền thấy thổn thức trong lòng.
Lúc Thẩm huyện lệnh còn đang xúc động, lý chính đã chạy như điên lao tới.
Ông quỳ sụp trên mặt đất:
“Thảo dân tham kiến huyện lệnh đại nhân!”
“Không phải đã nói rồi sao, bản quan tới trong thôn, không cần hành đại lễ.”
Thẩm huyện lệnh đỡ hắn đứng dậy, lúc này mới mở miệng nói:
“Nghe nói thôn Đại Hà thiếu một tiên sinh dạy học, vị này chính là Ngu phu tử, Triệu lý chính cảm thấy như thế nào?”
Lý chính ngẩng đầu nhìn thoáng qua, chỉ cảm thấy vị này Ngu phu tử khí chất không giống người thường, vừa thấy liền biết ít nhất đã đỗ tú tài.
Không, không có khả năng là tú tài, tú tài là người có chức vị, sao có khả năng chạy tới nơi hoang vu hẻo lánh của bọn họ để dạy dỗ cho một đám trẻ chứ.
Hẳn là đồng sinh, đồng sinh cũng rất khó thi đỗ, thôn Đại Hà bọn họ cho tới nay vẫn chưa nuôi ra một vị đồng sinh nào.
“Cảm ơn huyện lệnh đại nhân!”
Lý chính vui mừng ra mặt, lập tức bái tạ, “Xin cho thảo dân bẩm báo một chút tình huống ở học đường của thôn Đại Hà, có bảy mươi hai học sinh, lớn nhất mười tám tuổi, nhỏ nhất năm tuổi, chia làm hai lớp Ất Giáp. Phí thúc tu của bọn nhỏ một tháng tạm tính là ba mươi văn tiền, một tháng có thể thu hơn hai lượng bạc, Ngu phu tử ở trong thôn dạy học, một tháng hai lượng bạc, bao ăn ở, không biết như vậy có được không?”
Thẩm huyện lệnh không nói lời nào, nhìn về phía nam nhân bên cạnh.
Ngu phu tử vuốt râu:
“Tiền tài chỉ là vật ngoài thân, hai lượng bạc là quá dư dả rồi.”
Ngu gia cũng không nghèo, hắn từ nhỏ đầu óc thông minh, trong nhà cũng không keo kiệt ngân lượng với hắn. Sau khi xảy ra chuyện năm mười lăm tuổi, hắn bị tộc nhân đuổi đi, cũng là từ khi đó mới biết được tiền tài không dễ kiếm được. Hắn ở quê nhà hồ đồ suốt năm năm rồi đến Hồ Châu, ở quan học dạy học một tháng được sáu lượng bạc, dạy học mười năm, học trò trải khắp thiên hạ, một học trò muốn vì hắn lật lại bản án, cuối cùng bị hủy bỏ danh vị tú tài, mà hắn cũng không còn cách nào ở lại quan học.
Hắn cũng mong một ngày nào đó có thể xây dựng lại tên tuổi, rửa sạch oan khuất.
Hắn cũng muốn sau mười mấy năm nghèo khổ lưu lạc có thể áo gấm về làng.
Nhưng nhìn lại chỉ có thể khuất phục với hiện thực.
Mười mấy năm sau này vẫn luôn nhờ vào việc viết thư từ cho người ta để kiếm sống, một tháng có thể kiếm năm trăm văn đã được xem là may mắn.
Trải qua thời điểm khó khăn nhất mới biết kiếm được hai lượng bạc cũng không dễ chút nào.
Lý chính cung kính nói:
“Vậy mời Ngu phu tử ngồi nghỉ một lát, ta đây kêu người tới thu dọn chỗ ở.”
Lý chính chạy nhanh kêu bạn già của mình cùng nhi tức tới dọn giường nệm cho Ngu phu tử. Ngu phu tử là đồng sinh, vậy phải có được đãi ngộ của đồng sinh, lý chính đem khăn trải giường tốt nhất trong nhà mình mang tới đây để trải, đặt thêm chiếc bàn mới làm cho tôn tử vào, trải thêm khăn trải bàn… Thẩm huyện lệnh mang theo Ngu phu tử xem học đường, ba gian nhà ở rộng rãi lại sáng sủa, lúc này là buổi sáng, không có học trò tới học, nhưng ở gian phòng lớn nhất thì có ba hài tử đang ngồi trong đó.
Thẩm huyện lệnh vừa lòng gật đầu:
“Đứa thứ hai ngồi ở bên trái chính là khuyển tử.”
Nhi tử của hắn lúc ở nhà chưa bao giờ nghiêm túc học tập, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy nhi tử quyết tâm học tập như vậy, thật sự khiến hắn cảm thấy ngoài dự tính.
Hắn lại một lần nữa cảm thán, cho nhi tử tới thôn Đại Hà quả nhiên là quyết định chính xác nhất trong đời.
Bạn cần đăng nhập để bình luận