Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 197: Triệu lão thái thái hiểu ra 1

Triệu lão thái thái trợn tròn đôi mắt.
Lời tiểu tử Trình gia này nói, sao bà nghe không hiểu được, những người đọc sách đều nói lời nha nha chít chít vậy sao?
Trình Chiêu đem theo hai cái hòm xiểng vào nhà.
Triệu lão thái thái tóm Trình Loan Loan lại:
"Tức phụ lão đại, cháu nhà mẹ đẻ của ngươi ở lại đây trong bao lâu? Khi nào thì đi?"
Trình Loan Loan biết tâm bệnh của lão thái thái lại nổi lên, bất đắc dĩ nói:
"Nương, ngài yên tâm đi, Chiêu Nhi ở chỗ này cũng không phải ăn không ngồi rồi, phải trả tiền để ở, còn có chuyện để hắn làm."
Lời này một chữ Triệu lão thái thái cũng không tin.
Tiểu tử Trình gia lớn lên tuy cao lớn, nhưng cánh tay cánh chân lại gầy yếu, có khả năng làm được gì cơ chứ?
Còn nữa, người đọc sách còn phải làm ăn kiếm sống làm gì chứ, đi trấn trên đọc sách không phải là tốt hơn sao?
Bà tuy chưa đi tới thôn Trình gia bao giờ nhưng cũng biết sang năm phải thi tú tài, tiểu tử Trình gia có khả năng sẽ trở thành tú tài đó.
Cả người Triệu lão thái thái nghi ngờ, nhưng nước ở trong nhà đã sôi sùng sục, bà đành phải đi vào phòng bếp canh chừng.
Trình Loan Loan nói Trình Chiêu giúp đỡ việc lọc thạch băng, việc này không mệt mỏi cũng không bị đau tay nhưng lại tốn nhiều thời gian.
Trình Chiêu ngoan ngoãn đi theo sau, hắn nhìn thấy trong viện có một đống công việc, âm thầm nghĩ thì ra làm thạch băng cũng không phải chuyện dễ dàng. Mời nhiều người tới làm việc như vậy nhưng chỉ bán ba văn tiền một chén, hắn nhất định phải giúp đỡ nhị cô làm việc thật tốt.
Hắn ngồi trên cây củi gỗ, cúi người lọc thạch băng, chỉ mới làm được chốc lát thôi đã cảm thấy cả thắt lưng đều ê ẩm, chuyện này còn vất vả hơn so với việc đọc sách.
Nhưng hắn không dám kêu khổ, cũng không rên lên một tiếng mà tiếp tục làm việc.
Triệu lão thái thái ngồi ở bên cạnh, lúc đầu vốn bà còn ghét bỏ Trình Chiêu, nhưng bây giờ lại cảm thấy hài tử này thật đáng thương.
Có thiên phú đọc sách như vậy, sao có thể làm loại chuyện nặng nhọc như thế này được chứ.
Hài tử này tương lai chính là tú tài, nếu ăn đủ đau khổ ở Triệu gia bọn họ liệu sau này có trở về trả thù hay không?
Nghĩ đến đây, Triệu lão thái thái vội vàng lấy thứ đồ trong tay Trình Chiêu lại:
"Tiểu tử Trình gia, hay là ngươi đi đọc sách đi, để phần còn lại đó ta làm được rồi."
Khí lực của Triệu lão thái thái lớn, đoạt lấy món đồ nọ.
Trình Loan Loan cười thầm, lão thái thái chính là điển hình của những người nói năng chua ngoa nhưng tâm mềm như đậu hũ, kỳ thật bà cũng không căm ghét Trình Chiêu cho lắm.
Tay chân Trình Chiêu luống cuống.
Hắn đến ở nhà nhị cô là vì hoàn trả lại học phí mấy năm nay nhị cô trả cho hắn ăn học.
Cho dù hắn đi tới chỗ nào cũng không thể kiếm được việc một tháng năm lượng bạc, đây là nhị cô ưu ái hắn, hắn cũng muốn làm chút chuyện gì đó trong khả năng của mình.
Trình Chiêu đi ra sân trước, nhìn thấy Tứ Đản đang cho gà ăn, hắn mở miệng nói:
"Ta giúp đệ nhé."
Triệu Tứ Đản lấy ra chút cháo buổi sáng còn dư lại:
"Biểu ca, huynh đi cho Tiểu Hắc ăn đi, nó ở ổ chó đấy."
Trình Chiêu cầm bát cháo đi đến bên cạnh ổ chó, bên trong là một con chó nhỏ chỉ lớn hơn bàn tay một chút, đang nằm ngủ. Tiểu Hắc ngửi thấy mùi thơm, liền phe phẩy cái đuôi đi tới, nhưng chân sau của nó còn chưa hồi phục hoàn toàn, đi đường lắc qua lắc lại, cái đuôi nhỏ đong đưa qua lại.
Cái đuôi của nó có màu đen, rất đen.
Chân mày Trình Chiêu hơi nhíu lại, sao con chó nhỏ này nhìn như thế này cũng không giống những con chó khác?
Còn không đợi hắn nghĩ thêm, Triệu Tứ Đản đã kéo hắn lên núi hái rau dại.
Trình Chiêu nhận chiếc giỏ, cùng nhau lên núi.
Người ở sân sau không nhịn được bàn tán chút chuyện về hắn.
"Tiểu tử Trình gia không những đọc sách lợi hại mà tay chân cũng chịu khó làm việc như vậy."
"Nghe nói năm nay hắn mười tám rồi đi, không biết là có hôn phối nào chưa?"
"Cho dù chưa có hôn phối, ngươi cũng đừng mơ tưởng. Năm sau người ta đi đậu tú tài, phải cưới con quan mới phải."
"Tú tài nhìn thấy Huyện lệnh cũng không cần phải quỳ, sau này ruộng vườn cũng không cần phải nộp thuế, nếu trong nhà có một người đọc sách, nhất định là hương khói tổ tiên phù hộ.”
Trong lòng Trình Loan Loan cảm thấy vô cùng tiếc nuối.
Bạn cần đăng nhập để bình luận