Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 865: Bông rất dễ có sâu (1)

Sau khi ăn cơm trưa xong thì Thẩm Chính cùng Trình Chiêu rời khỏi thôn Đại Hà, tiếp tục đến Hồ Châu học tập.
Triệu Nhị Cẩu đi đến trấn Bình An tuyên truyền tin tức nhượng quyền tửu lâu, còn có tham dự du thuyền ở Tào gia, không phải là loại thuyền xa hoa ngoài sông lớn mà chỉ là một ít thuyền nhỏ tinh xảo, có thể lướt giữa những lá sen, đây chính là một thú vui tao nhã.
Trình Loan Loan ở trong nhà tiếp tục quy hoạch vườn hoa, vốn dĩ xem như là trồng nguyên liệu để sản xuất mỹ phẩm dưỡng nhan, nhưng nếu còn có công dụng khác thì nàng cũng không thể chỉ trồng hoa đào với hoa nhài, đúng lúc đang vào mùa xuân hạ, thời tiết thuận lợi, về cơ bản là trồng cây gì thì cũng có thể sống, nàng tuyển chọn một ít hạt giống phù hợp với nhiệt độ và thổ nhưỡng của thôn Đại Hà từ trong thương thành rồi đưa cho Trình Viên Viên gieo trồng.
Vườn hoa bên này bận rộn thì đồng ruộng bên kia cũng bận.
Sau khi thu hoạch lúa mạch thì Triệu Đại Sơn đã cày ruộng lại một lần nữa, tiếp theo sẽ trồng một ít loại hạt như mè, đậu, đậu phộng...
Năm kia bị nạn châu chấu, năm trước thì nạn hạn hán, đã hai năm trong thôn không có gieo trồng mấy loại này, hiện tại còn phải vào trong thành mua hạt giống về gieo trên mấy mẫu đất này.
Bởi vì chỉ có vài mẫu nên cũng không có mướn người tới phụ, Trình Loan Loan giúp đỡ Triệu Đại Sơn bận rộn dưới đồng ruộng, gieo hạt, tưới nước, lại bón phân, cũng đã làm gần xong.
"Nương trở về nghỉ ngơi đi."
Triệu Đại Sơn lau lau cái đầu đầy mồ hôi:
"Con tới chỗ trồng bông xem một chút, hôm qua đi vòng vòng đã thấy trên lá cây xuất hiện không ít trứng sâu, phải mau chóng qua xem và mau mau loại bỏ những cái trứng sâu kia, bằng không vừa đến mùa hè thì sâu sẽ lập tức nhiều lên, như vậy thì hỏng rồi."
Trình Loan Loan nhớ lại lúc nàng còn nhỏ, khoảng chừng vào thập niên chín mươi, gần cô nhi viện có một mảnh đất lớn trồng bông, nông dân địa phương thường xuyên phun thuốc trừ sâu, đuổi cùng giết tận, gặp sâu ở đâu thì giết sâu ở đó, lúc nàng bốn, năm tuổi cũng không hề sợ sâu, một ông bác nông dân nhờ đám hài tử bọn họ đi bắt sâu, một con sâu sẽ được một xu, bắt một ngày trời thì cũng gom được khoảng hai tệ để mua kẹo ăn.
Thuốc trừ sâu thời hiện đại còn không giết được hết đám sâu mọt đó, càng đừng nói để ở cổ đại này đến thuốc trừ sâu cũng không có.
Trước mắt việc có thể làm chỉ là phòng chống, lúc sâu còn ở giai đoạn trứng thì nhanh chóng giết chúng nó.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
"Kêu thêm mấy người đi cùng con tới ruộng bông, chỉ cần phát hiện trên lá cây có trứng sâu thì không thể giữ lại, bất kể là lá nào có trứng sâu thì đều phải ngắt xuống, gom vào một chỗ rồi đốt đi, chuyện này phải nhanh chóng xử lý."
Triệu Đại Sơn đã xử lý qua rất nhiều chuyện phòng chống sâu bệnh ở ngoài ruộng, kinh nghiệm thực tế so với kiến thức sách vở thì phong phú hơn nhiều, hắn gật đầu lập tức đi làm, còn nói chuyện này cho lý chính, rốt cuộc thì nhà nào cũng có trồng một ít bông, ít thì trồng một phần ba mẫu, nhiều thì một mẫu, bởi vì số lượng ít nên có thể nhờ đám hài tử quan sát kỹ một chút thì đã có thể tiêu diệt được hết đám trứng sâu.
Trong nhà Trình Loan Loan có tổng cộng một trăm năm mươi mẫu ruộng bông, diện tích lớn như vậy nên không thể chỉ xử lý trong một, hai ngày là xong, Triệu Đại Sơn bận rộn mãi đến lúc ăn cơm tối mới trở về.
Cơm nước xong thì Triệu Nhị Cẩu cùng Ngô Tuệ Nương cũng đã trở lại, hai người mặt đầy hớn hở.
Ngô Tuệ Nương ôm lấy hài tử rồi ngồi xuống nói:
"Nương, hôm nay trong thành có rất nhiều người bàn luận về hồ sen ở thôn Đại Hà chúng ta."
"Con cố ý đến thư viện Nam Phủ ở trấn Hà Khẩu dạo một vòng, thư sinh bên đó đều đang bàn luận về hoa sen và lá sen, một đám người nhịn không được tò mò."
Triệu Nhị Cẩu nói, "Một ít thư sinh dường như còn muốn kết nhóm tới thôn chúng ta ngắm sen, xem ra danh tiếng của hồ sen mà nương trồng đã được truyền đi xa, ít nhất là đã truyền tới các thôn trấn lân cận."
Trình Loan Loan cười rộ lên, xem ra ngày hội thi thơ hôm qua đã thành công tốt đẹp.
Tuy nhiên chỉ hấp dẫn ánh mắt của thư sinh không thì chưa đủ, ở các thôn trấn lân cận có rất nhiều gia đình phú hộ, phu nhân cùng tiểu thư của các gia đình này là đối tượng chịu chi nhất.
Nàng nên cân nhắc làm sao để mở rộng thị trường hướng đến nhóm nữ nhân này mới được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận