Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 613: Thảm trạng những thôn khác (1)

Trong ba ngày liên tiếp, tình hình ở thôn Đại Hà nhanh chóng chuyển biến theo chiều hướng tốt đẹp.
Những lưu dân sức khỏe vẫn chưa được cải thiện kia, một ngày uống ba bữa thuốc, sắc mặt cũng tốt hơn nhiều.
Đội tuần tra trong thôn mỗi ngày đều phái người đến huyện Bình An cùng các thôn xóm phụ cận tìm hiểu tình huống mới nhất, một đám phụ nhân tập trung lại tán gẫu buôn chuyện.
"Nghe nói huyện lệnh đại nhân không cho không lương thực nữa, lưu dân nhất định phải làm việc mới có thể được nhận thức ăn, phải tu sửa đê điều, kênh rạch, hai công việc này đều rất mệt mỏi."
"Ha ha ha đây không phải là huyện lệnh đại nhân học theo thôn Đại Hà chúng ta sao, làm việc mới cho cơm ăn."
"Ở thôn Đại Hà chúng ta dù sao cũng tốt hơn nhiều, tốt xấu gì cũng có chỗ ở, có chăn chống rét, lưu dân trong thành chỉ có thể chen chúc trong cái miếu hoang."
Lưu dân đang làm việc, nghe nói như vậy, tâm lý không hiểu sao lại trở nên cân bằng.
Người chính là phải so sánh, so sánh rồi, cảm giác hạnh phúc liền đi ra.
Bọn họ mỗi ngày đến giờ thìn thức dậy làm việc, buổi trưa ăn một bữa cháo, có thể nghỉ ngơi một lát, lại làm đến đầu giờ thân, lại có một bữa cháo, tiếp đó thời gian cả đêm đều thuộc về mình, tùy tiện làm cái gì cũng được, chỉ cần không chạy ra khỏi khu vực quy định là được.
Buổi tối khi ngủ, mười mấy người chen chúc một cái nhà tranh, có phòng ở che gió, có chăn sưởi ấm, buổi tối ngủ cũng không cần lo lắng bị người đánh đập khi dễ. Qua ba bốn tháng lang thang chạy trốn, lại được sống cuộc sống như thế này, đương nhiên sẽ làm cho lưu dân cảm thấy cực kỳ an ổn...
Về phần mười tên lưu dân tội ác tày trời kia, tội ác của bọn họ, Trình Loan Loan đã thẩm vấn ra được. Bốn người dẫn đầu kia, dọc theo đường đi ít nhất đã ăn hơn ba mươi hài tử... Mà mấy người còn lại, dọc theo đường đi không biết đã khi nhục bao nhiêu phụ nhân, trên tay ai nấy đều dính máu, những người này, tội đáng chết vạn lần.
Nàng không phải quan phủ, không có quyền chặt đầu, nàng đem mười người này nhốt lại, một ngày một chén cháo loãng nước sạch giữ mạng, duy trì không chết là được rồi.
Trình Loan Loan viết viết vẽ vẽ trên giấy, đang chuẩn bị giáo án để buổi tối dạy cho Ngô Tiểu Chùy. Hài tử này học rất nhanh, chờ sau khi Tiểu Chùy học xong rồi, khố phòng sẽ giao cho người khác trông coi, Tiểu Chùy chuyên môn phụ trách quản lý tài chính...
Khi nàng đang viết, một bóng người bước vào:
"Biểu tỷ."
Người tới chính là Hạ Tiêu, hắn nhìn thấy Trình Loan Loan cầm bút than vẽ rất nhiều ô vuông nhỏ trên giấy, cảm thấy rất kỳ lạ, không khỏi nhìn thêm hai lần.
Nhưng cho dù nhìn thế nào, hắn cũng không hiểu.
Hắn tốt xấu gì cũng là thiên chi kiêu tử của Hạ gia chốn kinh thành, từ năm ba tuổi đã bắt đầu đọc sách, năm tuổi bắt đầu luyện võ, hắn cũng coi như là một người kiến thức khá rộng. Nhưng đến thôn Đại Hà này, trên người vị Tuệ Nhũ nhân này có rất nhiều chuyện, hắn đều nhìn không rõ.
Trình Loan Loan khép sổ sách lại, ngẩng đầu vẻ mặt vui vẻ nói:
"Có chuyện gì sao?"
"Ta tới hỏi chuyện tối hôm đó."
Hạ Tiêu nghiêm túc hỏi:
"Đêm lưu dân tập kích, mười mấy phụ nhân phía trước vì sao lại đột nhiên ngã xuống đất, thần trí mơ hồ? Ta đã suy nghĩ cả mấy ngày cũng không nghĩ ra được, kính xin biểu tỷ giải thích nghi hoặc giúp ta."
Trình Loan Loan trầm tư.
Đó là lợi dụng tính chất dẫn điện của nước để đặt dùi cui điện, lúc này mới có thể làm cho điện giật cả một đám người.
Chuyện này, nàng không có cách nào giải thích.
"Cái này là do các nàng đói bụng lâu ngày, thân thể hư nhược, trong lòng lại sợ hãi, cho nên mới ngất xỉu."
Trình Loan Loan giải thích như vậy, cảm thấy rất hợp lý:
"Dù sao các nàng cũng là bị bức bách mà đến, cũng có thể là giả vờ ngất xỉu, đúng không?"
Hạ Tiêu nhíu mày, là chuyện như vậy sao?
Hắn nhìn về phía Trình Loan Loan, phát hiện ánh mắt nàng có vẻ hơi né tránh.
Một vài cổ võ thế gia đều sẽ truyền thừa tuyệt học độc nhất của mình, mỗi một bang phái võ lâm cũng sẽ có tuyệt chiêu độc môn... Thân phận biểu tỷ có lẽ không tầm thường.
Biểu tỷ có bí mật, hắn cũng có bí mật.
Quân tử không nên cố chấp đi hỏi thăm bí mật mà người khác không muốn nói ra.
Hạ Tiêu gật đầu:
"Ta hiểu rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận