Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1329: Lễ vật Tiểu Châu Châu tặng (1)

Tần Vương có chút hóa đá.
Ban đầu khi ở Hồ Châu, hắn đã sai người nghe ngóng tin tức về Trình Loan Loan, hắn biết được Trình Loan Loan có bốn nhi tử, cũng biết nàng đã có tôn nữ tôn tử.
Nhưng biết là một chuyện, khi đại tôn nữ này đột ngột xuất hiện trước mắt hắn, hắn vẫn có chút không chấp nhận được.
Hắn năm nay ba mươi tư tuổi, chưa thành hôn, không có hài tử, cô độc một mình, vẫn luôn cảm thấy bản thân vẫn rất trẻ trung, còn có thể tiếp tục trêu hoa ghẹo nguyệt... Nhưng hiện tại, nữ tử mà hắn nhìn trúng vậy mà lại lên chức tổ mẫu rồi?
Đây, đây... "Ngon quá đi, măm măm măm."
Triệu Nguyệt Châu thỏa mãn ăn điểm tâm, cả miệng nhét đầy tràn giống như một con sóc con, nàng cười ngọt ngào nói, "Đa tạ gia gia cho điểm tâm, ta đi trước đây!"
Tiểu cô nương giấu hai miếng điểm tâm còn lại vào trong túi áo, quay người chạy bạch bạch bạch rời đi.
Tần Vương không thể tin nổi quay đầu:
"Tiểu nha đầu đó vừa gọi bổn vương là cái gì?"
Thị vệ bên cạnh thì thầm nói:
"... Gia gia."
Kỳ thực hắn rất muốn nói, từ sau khi Điện hạ có đích trưởng tử, Hoàng thượng đã trở thành Hoàng gia gia, vậy vương gia liền tự động trở thành người của đời tổ phụ có đúng không?
Chỉ có điều vương gia vẫn luôn ở Tây Bắc, năm nay sau khi hồi kinh cũng chưa từng cùng đích trưởng tử của Thái tử Điện hạ gặp mặt, vì vậy mới nhất thời không thể chấp nhận được sự thật bản thân đã là đời gia gia.
Thị vệ ngừng một lúc, thấp giọng mở miệng nói, "Vương gia thực sự muốn một mực ở lại trong nhà của Tuệ Cung Nhân sao?"
Tần Vương lạnh lùng gật đầu.
Hắn từ trước đến nay đều tuân theo một quan niệm, thứ mà hắn nhìn trúng nhất định phải đạt được mới có thể vứt bỏ, không thì sẽ một mực vĩnh viễn nhớ thương.
Người mà hắn nhìn trúng, từ trước đến nay không người nào mà hắn không có được.
Chỉ có điều, lần này người mà hắn nhìn trúng thân phận có chút đặc biệt mà thôi, đặc biệt hơn nữa, có thể cao hơn Tần Vương hắn sao?
Khi hắn đang chìm trong suy tư ở đây thì Triệu Nguyệt Châu bên kia vừa ra khỏi viện đã đâm đầu đụng phải Diệp Tử tìm đến.
Thấy tiểu cô nương từ viện tạm trú của Tần Vương đi ra, Diệp Tử kinh hãi:
"Đại tiểu thư, khoảng thời gian này không được vào nơi này nữa... Nô tỳ sao dường như ngửi thấy mùi bánh ngọt, ai da, đại tiểu thư tại sao lại giấu hai miếng bánh ngọt trong tay áo, Cung Nhân nói, đại tiểu thư không thể ăn những thứ này, mau giao ra cho nô tỳ."
Triệu Nguyệt Chu vội giấu điểm tâm vào sau người:
"Không cho, chính là không cho, lêu lêu lêu!"
Tiểu cô nương nhấc chân liền chạy, chui vào trong bụi cây bên đường.
Diệp Tử gấp gáp trực tiếp giậm chân, nàng ấy rất cao, tay dài chân dài, căn bản không thể chui vào trong.
Mỗi lần đại tiểu thư đẩy nàng ấy ra như vậy, sau đó lại đi làm những chuyện quậy phá mà Cung Nhân không cho phép làm kia... Triệu Nguyệt Châu nằm trong bụi cây, ba miếng hai miếng nhét điểm tâm vào trong miệng, vốn là định giữ lại một miếng cho Thần Thần đệ đệ, nhưng không còn cách nào khác, thứ này chỉ có thể ăn vào bụng mới là an toàn nhất.
Sau khi ăn xong, tiểu cô nương chuẩn bị ra ngoài, vừa quay đầu lại nhìn thấy mấy con sâu đang co lại ngủ đông trên lá cây.
Nàng cười hi hi lên:
"Vị gia gia kia cho ta điểm tâm, vậy ta cũng phải tặng một ít lễ vật trả lại chứ, tiểu trùng trùng, tiểu thanh, ngươi phải ngoan ngoãn đấy..."
Sắc đêm tĩnh lặng buông xuống, sắc đêm khi vào động đến rất sớm.
Bên ngoài đang nổi gió lạnh, trong phòng có lò đất vô cùng ấm áp.
Trình Loan Loan đang ngồi trên giường đọc sách thì đột nhiên nghe thấy tiếng kêu thất thanh vang lên giữa bầu trời đêm tĩnh lặng.
Đây không phải là giọng nói của Tần Vương sao?
Đêm hôm khuya khoắt, làm chuyện quỷ quái gì vậy?
Tiểu tử Tứ Đản này tại sao lại không nghe lọt tai lời của nàng?
Trình Loan Loan vội vàng từ trên giường bước xuống, đi giày vào, khoác áo choàng rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Nha hoàn trong viện của nàng đều bị kinh động, khi nàng bước ra ngoài, vừa đúng lúc nhìn thấy Trình Giáp và Trình Ất vội vàng đến viện của Tần Vương.
Đợi nàng đi vào trong viện đó, thấy khi trời sáng còn là Tần Vương ngọc thụ lâm phong, ngay tại thời khắc này đang mặc y phục lót bên trong màu trắng mỏng, sắc mặt tối sầm đứng ở trong viện.
Hắn đang muốn nổi giận, bỗng nhiên nhấc chân phải lên, một con sâu màu xanh đột nhiên bò lên giày của hắn.
Sắc mặt hắn lập tức biến thành màu xanh của rau, lập tức vứt bỏ giày ra, chiếc giày trực tiếp bị quăng ra thật xa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận