Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1633: Xử chết cung nhân thiếp thân (1)

Đoàn xe chỉnh đốn nghỉ ngơi bên rìa thảo nguyên.
Người đi theo hầu hạ tạm thời bắt nồi nấu làm cơm trưa, mấy chục người cùng nhau bận rộn, rất nhanh đã ngửi thấy mùi đồ ăn.
Nơi này gần một hồ nước tự nhiên, bên cạnh hồ nước có đang vài người đang đứng.
Đình cô có thân phận cao nhất bên cạnh Vương hậu được người đỡ, mặc dù sinh bệnh nhưng trên người bà ta vẫn có khí thế uy nghiêm.
Đôi mắt bà ta lạnh lùng nhìn chằm chằm bốn tiểu cung nữ trước mặt, lạnh lùng mở miệng:
"Hoặc là tự mình động thủ, hoặc là ta tới động thủ."
Bốn tiểu cung nữ nước mắt lưng tròng, chậm rãi giơ tay lên, bắt đầu tát mình.
Bốp bốp bốp.
Tiếng tát rõ ràng chói tai.
"Đừng tưởng rằng đi theo Vương hậu đã cho rằng mình có chút quyền."
Đình cô cười lạnh, "Nhớ kỹ, A Tát Bố là A Tát Bố của Á Lực Quận vương, người hầu hạ bên người Vương hậu, chỉ có thể là chúng ta, mà mấy người các ngươi".
Nụ cười trên mặt bà ta biến mất, ánh mắt kia giống như đang nhìn mấy người chết.
Ngay sau đó, bà ta chậm rãi dặn dò người phía sau, "Chặn miệng họ lại, đẩy xuống."
Bốn cung nữ hoảng sợ mở to hai mắt.
Hồ nước này là hồ tự nhiên, sâu hơn hồ nhân tạo trong cung không biết bao nhiêu lần, nếu rơi xuống sẽ phải chết là chuyện đương nhiên.
Lúc sáng sớm, các nàng còn đang cảm thấy may mắn khi mình được Vương hậu chọn làm nhất đẳng cung nữ, nhưng mới qua nửa ngày đại nạn ập đến.
Vẻ mặt bốn người tái nhợt, hoàn toàn không biết nên làm cái gì bây giờ.
Có một cung nữ lá gan lớn hơn một chút, run rẩy nói:
"Nếu chúng ta chết ở chỗ này, Vương hậu nhất định biết là Đình cô làm, Vương hậu chắc chắn vì chúng ta đòi lại công đạo..."
"Ha!"
Đình cô không chút lưu tình cười nhạo một tiếng, "Bốn nha đầu ti tiện không lên được mặt bàn cũng đòi Vương hậu thay các ngươi đòi lại công đạo sao? Hơn nữa, ta là tâm phúc của Á Lực Quận vương, cho dù Vương hậu biết là ta gây nên thì như thế nào, có Á Lực Quận vương che chở, Vương hậu không dám động thủ với ta..."
"Thật vậy sao?"
Một giọng nói lãnh nộ truyền đến, lạnh lùng và tức giận.
Bốn tiểu cung nữ ngẩng đầu, thấy Vương hậu dẫn theo tùy tùng nhanh chóng đi về hướng này, trên mặt các nàng nhất thời lộ ra vui sướng.
Vương hậu tới, bọn họ được cứu, sẽ không chết.
Đình cô không ngờ lời này của mình lại bị Vương hậu nghe thấy, tuy rằng lời bà ta là sự thật, nhưng đúng là có chút đại nghịch bất đạo.
Bà ta vội vàng quỳ xuống:
"Thân thể lão nô bị bệnh, đi ra hít thở không khí, gặp bốn cung nữ này, các nàng nói bên người Vương hậu không còn vị trí của lão nô nữa, châm chọc nhục nhã lão nô đủ kiểu, lão nô nhất thời không nhịn được liền tranh luận với các nàng... Lời lão nô nói đều là nhất thời tức giận, là nhất thời lỡ lời, kính xin vương hậu trách tội!"
"Không phải như vậy."
Các tiểu cung nữ cũng nhanh chóng quỳ xuống, "Nô tỳ đang múc nước, cũng không trêu chọc Đình cô, Đình cô muốn tát..."
Vương hậu giơ tay, ra dấu im lặng.
Đã xảy ra chuyện gì, cho dù nàng không điều tra cũng có thể đoán được.
Đình cô đã ở bên người nàng hầu hạ mười mấy năm, hơn nữa có Á Lực Quận vương làm chỗ dựa vững chắc, ở trước mặt những hạ nhân khác có thể nói là tác oai tác quái, trước kia không ít tiểu cung nữ bị Đình cô tra tấn, sau khi nàng nghe nói cũng chỉ là thi hành trừng phạt đôi chút, cũng không dám thật sự để Đình cô biến mất khỏi cung điện của nàng... Bởi vì nàng sợ làm Quận vương bất mãn.
Trong đầu nàng hiện lên lời nói của Trình Loan Loan, nếu không bảo vệ được bốn người này, như vậy về sau, sẽ không còn ai thật lòng ở lại bên cạnh nàng hầu hạ nữa.
Vương hậu ngước mắt, chậm rãi mở miệng:
"Ngươi nói, ngươi là người của Á Lực Quận vương?"
Đình cô cúi đầu:
"Ý của lão nô là, lão nô là hạ nhân của Vương thất, Á Lực Quận vương là người kề cạnh của Vương, đương nhiên cũng là chủ tử của lão nô."
Bạn cần đăng nhập để bình luận