Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 614: Thảm trạng những thôn khác (2)

"Ngươi hiểu rõ cái gì rồi."
Triệu lão thái thái bước qua cánh cửa tiến vào:
"Ta hỏi mấy phụ nhân kia, các nàng nói lúc ấy cả người tê dại, khóe miệng co giật, không khống chế được liền ngã xuống... Triệu chứng này không phải giống với triệu chứng của Triệu Phú Quý lúc ấy sao... Tức phụ lão đại, đây nhất định là lão đại ở trên trời phù hộ thôn Đại Hà chúng ta, có phải không?
Trình Loan Loan lập tức biểu thị đồng ý:
"Đúng đúng, nhất định là Triệu Hữu Kim, hắn đang bảo vệ thê nhi, bảo vệ mỗi người trong thôn."
"Tiểu Hạ, ngươi có biết Triệu Hữu Kim là ai không? Chính là đại nhi tử của ta, nam nhân của biểu tỷ ngươi, cha ruột của bốn tiểu tử Đại Sơn đấy."
Triệu lão thái thái như có cùng vinh dự nói:
"Lão đại nhà chúng ta lúc còn sống cũng rất trượng nghĩa, trong thôn nhà ai có chuyện gì, hắn đều không nói hai lời sẽ đi hỗ trợ. Hắn thân thể cường tráng, một người có thể đánh cả bảy tám người, bởi vì quá lợi hại nên liền đi tòng quân, lại không nghĩ tới... Nhưng mà lão đại nhà chúng ta cho dù chết, cũng lợi hại hơn so với rất nhiều người còn sống... Tiểu Hạ, đừng thấy ngươi võ công cao cường, thật sự đối đầu với nhà chúng ta, ngươi chưa chắc đã có phần thắng..."
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật.
Triệu Hữu Kim chỉ là một hán tử nông thôn bình thường, thể hình cường tráng một chút, khí lực lớn hơn một chút, biết một chút chiêu thức mà thôi... Dưới bộ lọc của mẫu thân Triệu lão thái thái, thế mà lại trở thành cao thủ võ lâm có thể so được với Hạ Tiêu...
"Nương, không nói chuyện này nữa."
Trình Loan Loan cắt đứt lời khoe khoang về nhi tử của lão thái thái:
"Bệnh dịch đã sắp khống chế hoàn toàn rồi, phường xà phòng ngày mai trở lại làm việc, phiền nương đi thông báo một tiếng."
Triệu lão thái thái gật đầu, đại sự kiếm tiền cũng không thể trì hoãn.
Phường xà phòng làm việc trở lại, bên học đường cũng phải bắt đầu đi học, thôn Đại Hà dần trở lại vẻ yên bình và tĩnh lặng vốn có.
Nhưng, cũng chỉ là thôn Đại Hà mà thôi.
Xế chiều hôm đó, tất cả lý chính của các thôn xóm phụ cận đều đến.
Lý chính không dám cho những người này vào thôn, đoàn người ở trong khe núi tránh gió bên ngoài thôn nói chuyện.
Trình lý chính của Trình gia thôn thở dài nói:
"Huyện lệnh đại nhân cho phương thuốc mới, cũng cho một ít dược liệu, nhưng đã dùng hết rồi. Kim ngân hoa cùng liên kiều có thể lên núi tìm, chắc là có thể tìm được, nhưng hoàng kỳ... Chỗ chúng ta không có nhiều như thế, chuyện này phải làm sao bây giờ đây?"
Tôn lý chính của thôn Quế Hoa vẻ mặt đau đớn:
"Thôn chúng ta đã có bốn lão nhân bị bệnh chết rồi, thiếu thuốc rất nghiêm trọng, Triệu lý chính giúp chúng ta đi."
"Đúng vậy, thôn chúng ta có một hài tử bị bệnh chết nữa..."
Lý lý chính lau nước mắt:
"Mới hai tuổi thôi, là hài tử duy nhất trong nhà, cứ như vậy mà chết đi, làm cha nương cũng sắp phát điên lên rồi."
"Sáng nay chúng ta đi huyện một chuyến, trong huyện còn có rất nhiều người bị bệnh, chúng ta cũng không dám đi vào."
"Chỉ có thôn Đại Hà các ngươi khống chế được bệnh dịch, có phải toàn bộ hoàng kỳ trong huyện đều bị thôn Đại Hà các ngươi thu mua hay không? Phân cho chúng ta một chút đi."
"Triệu lý chính, ngươi giúp chúng ta đi mà!"
Lý chính biết bệnh dịch ở những nơi khác quả thật còn chưa khống chế được, chỉ là hắn không nghĩ tới, lại nghiêm trọng như vậy.
Thiếu một vị dược liệu, cũng không có cách nào nấu thuốc, kế tiếp người chết nhất định sẽ càng nhiều.
Vào ngày đầu tiên khi nương Đại Sơn cảm giác được đây là bệnh dịch, thôn Đại Hà bọn họ liền mua gần một trăm lượng bạc dược liệu. Lúc ấy ba loại dược liệu chính ở trong thành đều dư thừa, bọn họ có thể cần bao nhiêu mua bấy nhiêu... Nhưng, cụ thể có bao nhiêu hoàng kỳ, hắn thật đúng là không biết. Những dược liệu này đều chất đống ở trong nhà nương Đại Sơn, mỗi lần lấy ra sử dụng đều cần nương Đại Sơn phê chuẩn, Trịnh lang trung tự mình pha thuốc nấu thuốc, rốt cuộc còn lại bao nhiêu, trong lòng hắn cũng không nắm rõ.
"Thôn Đại Hà chúng ta quả thật còn dư lại một ít hoàng kỳ."
Thanh âm trong trẻo của Trình Loan Loan truyền đến, trên mặt nàng đeo khẩu trang, giọng nói vẫn rõ ràng như cũ:
"Nhưng các ngươi phải bỏ tiền ra mua, không thể tặng không được."
Hoàng kỳ trước đó thôn Đại Hà mua về kỳ thật cũng không nhiều, ngày hôm qua đã dùng hết, toàn bộ đều dựa vào số lượng nàng mua bổ sung ở thương thành.
Cũng may những dược liệu này chất đống ở trong nhà nàng, mỗi ngày dùng bao nhiêu, còn lại bao nhiêu, ngay cả Trịnh lang trung là chủ sự cũng không rõ ràng lắm, chứ đừng nói gì đến những thôn dân khác.
Hoàng kỳ trong thương thành cũng không đắt lắm, bởi vì được lai giống nhân tạo trồng với số lượng lớn nên giá bán chỉ là bốn mươi văn một cân.
Mà trong thời đại này, hoàng kỳ chỉ sinh trưởng được ở phương bắc, lại cần phải vận chuyển đến đây, lại cần nhân công hong khô xử lý nên giá cả sẽ cao hơn một chút.
Trình Loan Loan lạnh nhạt mở miệng:
"Cứ dựa theo giá cả trong thành mà tính là được, hai trăm hai mươi văn một cân."
Tất cả lý chính đều thở phào nhẹ nhõm, bọn họ còn tưởng rằng thôn Đại Hà sẽ giở công phu sư tử ngoạm, thậm chí đã chuẩn bị tâm lý bị tàn nhẫn làm thịt một trận.
Con người của Tuệ Nhũ nhân, vượt xa những người như bọn họ.
Trình lý chính:
"Trình gia thôn muốn mười cân hoàng kỳ."
Lý lý chính:
"Thôn chúng ta ít người, mua năm cân trước đã."
Trước tiên nộp tiền, sau đó lại vận chuyển hoàng kỳ ra ngoài, đám người lý chính ngựa không ngừng vó chạy về nấu thuốc cứu mạng...
Bạn cần đăng nhập để bình luận