Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 869: Văn nhân vì mộ danh mà đến (1)

Sau khi bàn bạc xong chuyện làm ăn, Tiền lão gia tử lấy ra một tờ thiệp mời từ trong tay áo.
"Mẫu thân của Huy Nhi, cũng chính là đại nhi tức của ta, ngày mốt sẽ tổ chức tiệc sinh nhật, bởi vì là tròn bốn mươi tuổi cho nên sẽ tổ chức một bữa tiệc lớn, nàng ấy đã nghe thấy danh tiếng của Tuệ Nhũ Nhân từ lâu, rất muốn đích thân đến cửa gặp mặt, nhưng cũng không có lý do gì để tới gặp nên chỉ có thể bỏ qua."
Huyện trấn phụ cận không biết bao nhiêu phụ nhân muốn đến thôn Đại Hà để làm quen với Tuệ Nhũ Nhân, nhưng nếu không có lý do gì để đến gặp mặt thì sẽ giống như kẻ a dua nịnh hót, còn khiến cho người ta chán ghét, cho nên những phụ nhân kia không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Mà ông lại nhanh hơn một bước so với những người đó, trở thành đối tác làm ăn với Tuệ Nhũ Nhân, có tư cách mời Tuệ Nhũ Nhân đến Tiền gia uống một chén rượu.
"Nếu Tuệ Nhũ Nhân có thời gian, xin hãy nể mặt mà tham gia."
Trình Loan Loan nhận lấy thiệp mời, sinh nhật lần thứ bốn mươi của đại phu nhân Tiền gia, nghĩ đến sẽ mời không ít phụ nhân tiểu thư đến dự tiệc, đây không phải là cơ hội đưa tới cửa sao?
Nàng cười nói:
"Nếu Tiền lão thành tâm mời, vậy ta sẽ cung kính không bằng tuân mệnh."
Sắc mặt Tiền lão gia tử rất vui vẻ:
"Cảm ơn Tuệ Nhũ Nhân nể mặt, đến lúc đó ta sẽ bảo Huy Nhi đến thôn Đại Hà đón Tuệ Nhũ Nhân.
"Không cần, ta tự mình ngồi xe ngựa đến là được."
Trình Loan Loan chuyển đề tài:
"Đi thôi, đến kho hàng lấy hàng, lô dầu dưỡng ẩm và kem dưỡng ẩm này có hai ngàn chai mỗi loại, đủ để Tiền lão ngài bận rộn."
Nhà kho của xưởng dầu cam cũng do Ngô Tiểu Chùy quản lý, trải qua thời gian dài rèn luyện như vậy, tiếp xúc với đám thương nhân bên ngoài trong một thời gian dài, còn đi theo học tập Ngôn chưởng quỹ, cậu nhóc mười lăm tuổi này đã trở nên rất trầm ổn, nói chuyện làm việc thoạt nhìn rất tỉ mỉ, hắn chỉ huy đám công nhân cẩn thận vận chuyển sản phẩm ra ngoài, đưa lên xe ngựa Tiền gia.
"Tuệ Nhũ Nhân, lão hủ cáo từ trước."
Tiền lão gia tử chắp tay, rồi trèo lên xe ngựa, đoàn xe từ từ đi xa.
Vừa mới tiễn đoàn xe đi, lý chính liền vội vàng chạy tới:
"Nương của Đại Sơn, ở cổng thôn có mười mấy người đọc sách, nói là đến ngắm sen, là khách do ngươi mời tới sao?"
Trong thôn có đội tuần tra canh gác, bình thường có khách đến, Trình Loan Loan sẽ nói trước với đội tuần tra, bên kia sẽ trực tiếp cho đi vào, bởi vì nàng không sai người đi thông báo, cho nên nhóm người này bị chặn ở ngoài cửa thôn.
"Chắc là học sinh của thư viện Nam Phủ."
Nàng mở miệng nói:
"Có phải mặc áo dài màu xanh trắng không?"
Lý chính gật đầu:
"Là do nương của Đại Sơn mời tới sao?"
Trình Loan Loan lắc đầu:
"Nghĩ đến là vì mộ danh mà đến, để cho bọn họ vào thôn đi."
Lý chính xoay người đi về phía cổng thôn.
"Ngôn chưởng quỹ, đến đây một chút."
Trình Loan Loan hô một tiếng, mở miệng nói:
"Những người này có thể vào thôn ngắm sen, nhưng họ nhất định phải nộp phí đầu người là hai mươi văn tiền, ngươi đi nói một chút."
Những văn nhân mặc khách này vừa ngắm hoa sen, sẽ bắt đầu viết thơ vẽ tranh, trong đình và đường sỏi bên hồ sen tất nhiên sẽ bị dính mực, còn có thể để lại một ít rác rưởi cần quét dọn, hơn nữa có vài người tay tàn sẽ lôi kéo lá sen, sau này khi hoa sen nở sợ là cũng sẽ hái hoa sen, những chuyện này đều là chuyện không thể tránh khỏi, như vậy, phải thu tiền đầu người, cũng không thể để cho những cấp dưới của nàng bận rộn không công.
"Còn có trà hoa quả món điểm tâm, những thứ này đều tính phí."
Nàng tiếp tục nói:
"Cũng đi thông báo với nhà ăn ở bên kia một tiếng, chuẩn bị trước một chút, tránh cho trở tay không kịp."
Khách của nàng đương nhiên là miễn phí, nhưng những du khách chủ động đưa tới cửa này, đương nhiên phải thu phí.
Ngôn chưởng quỹ gật đầu:
"Vâng, ta đi làm ngay."
Ông vội vàng đi về phía cổng thôn, chỉ thấy bốn năm chiếc xe ngựa đã chạy vào thôn.
Triệu Đạt và bà nương của hắn vừa nghe nói có người tới trong thôn, lập tức tới dắt ngựa, chuẩn bị cỏ tươi ngon ngọt cho những con ngựa này, một con ngựa hai mươi văn tiền sẽ được ăn no, cái giá này không tính là đắt, văn nhân trực tiếp trả tiền, một hồi như vậy, Triệu Đạt đã thu một trăm văn tiền, hắn vui vẻ hớn hở dắt ngựa đi phía sau cửa hàng, nơi đó sửa thành một cái chuồng ngựa đơn giản, cho ngựa ăn rất thuận tiện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận