Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1257: Đến thôn Hòe Hoa (1)

Trình Loan Loan đứng trước cổng thành Nam Dương.
Lúc này trời đã sáng, từ nơi xa đã có rất nhiều nạn nhân dìu dắt nhau tới đây, người vây quanh cổng thành càng ngày càng đông.
Dựa theo xu thế này thì e là cổng thành sẽ tụ tập hơn vạn người, nhiều người tới xem bệnh, kiếm ăn như vậy quả thật là một vấn đề nan giải.
Nhưng hiện tại nàng không có tinh lực xử lý chuyện này.
Nói nàng ích kỷ cũng được, nói nàng vô tình cũng thế, tiền đề để cứu giúp dân chúng là phải bảo đảm an toàn cho người trong nhà.
Nàng nhìn mọi người mở miệng nói:
"Có ai là thôn dân của thôn Hòe Hoa huyện Khánh An không?"
Cuối đoàn người có mười mấy thôn dân quần áo tả tơi giơ tay:
"Chúng ta là người của thôn Hòe Hoa."
Nàng tiếp tục hỏi:
"Có biết tình hình hiện tại của thôn Hòe Hoa không?"
Một phụ nhân ôm hài tử trong tay, mặt ủ mày ê nói:
"Hôm qua lúc trời vừa sáng thì người trong thôn đều ở ngoài ruộng cấy mạ, thời tiết đang rất tốt thì bỗng nhiên nước lũ từ đâu ùa tới, đồng ruộng lập tức ngập úng, vài hài tử đã bị cuốn đi... Lúc ấy lý chính không biết tình huống nghiêm trọng, còn chuẩn bị tổ chức người vớt thi thể hài tử... Ai ngờ tình hình càng ngày càng nguy cấp, nước càng ngày càng nhiều, nửa canh giờ nước sông đã dâng lên, đường chính cũng ngập lụt... Mọi người nghĩ một lúc nước sẽ rút nhưng lũ lụt căn bản không có ngừng, một chút đã ngập lên tới cửa nhà, đến cửa sổ, chậm rãi đã ngập tới nóc nhà..."
"Nam nhân nhà ta khi còn nhỏ đã từng trải qua lũ lớn, là người đầu tiên phản ứng mang cả nhà chạy trốn, đại khái có mười mấy người này tin tưởng nam nhân nhà ta nên cũng chạy theo, mà những thôn dân khác không tin tưởng thì..."
Phụ nhân bắt đầu rơi lệ:
"Sau khi nam nhân nhà ta đẩy bồn gỗ đưa chúng ta ra khỏi thôn thì quay lại cứu người, sau đó không thấy trở lại nữa..."
Trình Loan Loan đếm đếm, người của thôn Hoa Hòe ở đây cộng thêm hài tử chỉ khoảng mười bảy người.
Một thôn ít nhất cũng năm trăm người mà hiện tại chỉ còn lại mười mấy mạng thì cũng đã đủ hiểu lũ lụt lần này nghiêm trọng thế nào.
Trong lòng nàng buồn bã, nhẹ giọng hỏi:
"Lúc xảy ra lũ lụt thì Chưởng Miên Lệnh Sử đang ở thôn các ngươi?"
Phụ nhân suy nghĩ nói:
"Chưởng Miên Lệnh Sử chính là vị Triệu đại nhân tới dạy chúng ta phương pháp trồng bông nhỉ, lúc lũ tới thì ngài ấy đang ươm giống ngoài ruộng, về sau thế nước càng ngày càng lớn thì ta nghe nói ngài ấy tới nhà lý chính, nhà lý chính ở trên cao, hơn nữa nền được lót bằng đá lớn lấy từ trên núi, hẳn là có thể chống chọi với lũ lụt..."
Những lời này nàng ấy cũng không dám chắc chắn.
Lũ lụt quả thật không thể cuốn trôi nhà ở lót nền đá, nhưng nhất định có thể nhấn chìm nó. Cho dù là người biết bơi khi bị kẹt trong nước như vậy thì cũng không còn cách nào.
Trình Loan Loan áp chế cảm xúc trong lòng xuống, mở miệng nói:
"Ngươi có thể mang chúng ta đến thôn Hòe Hoa không?"
Người Tri phủ đại nhân sắp xếp biết đường đến thôn Hoa Hòe nhưng không chắc sẽ biết nhà lý chính ở đâu, cũng không quen thuộc địa hình... Nàng nghĩ trong tình huống xấu nhất thì cũng phải tìm thi thể hài tử mang về.
Phụ nhân kia nhìn ba hài tử bên cạnh, đều là nam hài, lớn nhất mười tuổi, nhỏ nhất bốn, năm tuổi.
Mới vừa nãy nhi tử nhỏ nhất của nàng ấy đã uống thuốc hạ sốt của Tuệ Cung nhân.
"Con sẽ chăm sóc đệ đệ thật tốt."
Đại nhi tử của nàng nói:
"Nương theo Tuệ Cung nhân đi cứu người đi."
Một lão phụ nhân bên cạnh cũng hùa theo nói:
"Ta sẽ chăm sóc ba tiểu tử nhà ngươi, ngươi mau chóng theo Tuệ Cung nhân đi cứu người, thôn chúng ta có hơn trăm người bị vây trong thôn, có thể cứu được bao nhiêu thì cứu..."
Phụ nhân cũng nghĩ tới nam nhân nhà mình, ánh mắt trở nên kiên định:
"Lão đại, con mang đệ đệ tới ở cạnh người của thôn Hòe Hoa, ngàn vạn lần không được tách ra, nương sẽ mau chóng trở lại."
Bạn cần đăng nhập để bình luận