Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1681: Cứu hay không cứu (1)

Ngự Thư Phòng.
Bầu không khí ngưng trọng.
Tất cả đại thần nhất nhị phẩm trong triều đều có mặt, đứng chi chít đầy người.
Hoàng đế ngồi trên cao:
"Các vị ái khanh thấy thế nào?"
Lâm thái phó đi lên, chắp tay nói:
"Tây Nhung quốc bắt vương gia đương triều của nước Đại Vũ ta, ép Tuệ phu nhân dốc sức phục vụ chúng, có tâm tư xấu, thần cho rằng phải phái binh tới cứu người, và phải hung hăng đánh một đòn vào Tây Nhung quốc, nếu không, chúng thật sự tưởng rằng nước Đại Vũ chúng ta là quả hồng mềm không biết phản kháng!"
"Hai mươi năm trước, nước Đại Vũ bại chiến, đó là vì thế cục tiền triều bất ổn."
Kim đại nhân lên tiếng:
"Nhưng hai mươi năm sau, tức bây giờ, nước Đại Vũ ta phồn thịnh cường đại, đối phó một nước man di phía tây, vốn không là gì, khẩn xin hoàng thượng lập tức phái binh đến phía tây cứu người!"
Bàng đại học sĩ gật đầu:
"Hai mươi năm trước nước Đại Vũ ta bị sỉ nhục bao nhiêu, còn không thể không phái Thái Bình công chúa đến hòa thân, bao nhiêu người nuốt ngụm máu này xuống, đợi có một ngày đánh Tây Nhung một đòn chí mạng, bây giờ Tây Nhung gây sự, nước Đại Vũ ta tuyệt đối không thể rút lui!"
"Ta tán đồng lời của mấy vị đại nhân, nhưng..."
Binh Bộ thượng thư đi ra:
"Binh lực nước Đại Vũ ta có hơn bốn mươi vạn, thái tử điện hạ dẫn mười vạn kịch chiến với Tịch Cơ quốc, bắc cương đóng trú bảy vạn, tây cương đóng trú mười vạn, nam cương có bảy vạn, ba bốn vạn còn lại phân bố khắp các đại tỉnh châu, xin hỏi, lấy đâu ra binh lực phái đi đối đầu với Tây Nhung?"
Đại thần Quân Cơ Xứ nói theo:
"Nếu điều binh lực ở nơi khác đến Tây Nhung, vậy thì bắc cương nam cương chắc chắn sẽ trống không, phương bắc Nguyệt Thị tộc, phương nam Nam Việt quốc, cùng với các tiểu quốc khác, sẽ có khả năng rất cao là nhân cơ hội xâm lăng, tới lúc đó nước Đại Vũ ta sẽ đối mặt với cục diện tứ phương vây khốn, hậu quả khôn lường."
Người có mặt tại đây chia thành hai đại trận doanh.
Lâm thái phó lấy văn thần làm đầu thỉnh cầu triều đình phái binh đi cứu viện.
Võ tướng lấy Binh Bộ thượng thư làm đầu thì đề ra nhiều mối băn khoăn... Thương nghị lần này giống hệt như những lần trước, vẫn không có bất cứ kết quả nào.
Đã ba ngày rồi, vẫn không thảo luận ra một phương châm cụ thể.
Lúc này, Minh công công vội vã đi vào:
"Hoàng thượng, nhi tử của Tuệ phu nhân - Triệu võ quan tới kinh rồi, còn chưa về nhà đã tới cổng hoàng thành xin diện kiến thánh."
Hoàng đế giơ tay:
"Mau truyền."
Trên sớ do Văn Huy tướng quân đưa tới chỉ viết tình huống cơ bản, những chi tiết như đoàn người Tuệ phu nhân có tình hình gì ở Tây Nhung quốc, Tây Nhung quốc muốn gì, Vân Huy tướng quân đều không nói rõ.
Chẳng mấy chốc, Triệu Tam Ngưu đã được mời vào Ngự Thư Phòng.
Chuyến này đã đi sáu bảy ngày, ngày nào cũng nằm trên xe ngựa, vết thương của hắn đã gần như khỏi rồi.
Hắn vén y bào lên, quỳ xuống đất:
"Vi thần yết kiến hoàng thượng."
"Triệu võ quan đứng lên nói chuyện."
Hoàng đế nhìn hắn nói:
"Khanh đã ở cung điện Tây Nhung một khoảng thời gian, có lẽ khanh cũng rõ mục đích của Tây Nhung quốc khi bắt nhiều người của nước Đại Vũ như vậy, khanh nói rõ ràng xem."
"Vâng!"
Triệu Tam Ngưu đứng lên, cúi đầu đáp:
"Sau khi chuyện của A Tát Bố quốc kết thúc, đoàn người chúng thần quay về, vừa ra khỏi A Tát Bố, đã gặp phải thiết kỵ Tây Nhung trên lãnh thổ Nguyệt Thị tộc, hơn ba trăm người chúng thần bị hơn nghìn người Tây Nhung vây công, lẻ không địch lại đông, cuối cùng bị bắt hết..."
Hắn kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng mạch lạc.
"Nương ta bị nhốt riêng trong cung đình Tây Nhung quốc, Tây Nhung Vương ép nương ta nghiên cứu giống lúa phù hợp với thổ nhưỡng Tây Nhung quốc cho chúng, nương ta vì kéo dài thời gian, bất đắc dĩ đồng ý yêu cầu này. Tây Nhung quốc vô cùng coi trọng giống lúa do nương ta nghiên cứu ra, nương ta tạm thời sẽ không gặp nguy hiểm tính mạng... Nhưng nếu cứ đợi như vậy mãi, sau khi giống lúa của nương ta nảy mầm, tất cả sẽ không thể cứu vãn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận