Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 761: Học được chưa? (1)

"Hạ... Hạ sư phụ?"
Từ đại tẩu ngước mắt nhìn sang, thấy Hạ Tiêu với sắc mặt lạnh lùng đứng đó.
Hạ Tiêu gạt tay nàng ta ra:
"Không được khiêu khích gây sự ở thôn Đại Hà."
Từ đại tẩu thốt lên với giọng nói sắc nhọn:
"Đây là chuyện của Từ gia chúng ta, Từ gia chúng ta sẽ tự giải quyết. Sao? Trưởng bối dạy dỗ vãn bối cũng không được?"
"Theo ta được biết, đây là Trình cô nương, họ Trình, chứ không phải là người Từ gia."
Hạ Tiêu lạnh nhạt mở miệng:
"Trình cô nương là người của biểu tỷ ta, ngươi đã được biểu tỷ ta cho phép chưa mà dám dạy dỗ người của tỷ ấy?"
"Ngươi, ngươi...."
Từ đại tẩu vô cùng tức giận.
Người không dễ đối phó nhất cả cái thôn này chính là nương Đại Sơn. Nếu nương Đại Sơn thật sự đến đây thì không những nàng ta chịu không nổi mà còn có thể bị tất cả mọi người trong thôn mắng cho té tát.
Nàng ta liếc nhìn Trình Phóng một cái sắc lẹm rồi cười lạnh lùng nói:
"Cứ chờ mà xem."
Nói xong nàng ta kéo nhi tử của mình đi.
Trình Phóng lặng lẽ thở phào một hơi nhẹ nhõm, thật sự nàng ấy rất sợ chuyện này ầm ĩ lên sẽ mang đến phiền toái không cần thiết cho Triệu thẩm.
Nàng ấy nhìn về phía Hạ Tiêu, nhỏ giọng nói:
"Đa tạ Hạ sư phụ đã giải vây."
Hạ Tiêu quay đầu nói với Triệu Tam Ngưu ở phía sau:
"Con lại đây."
Triệu Tam Ngưu lập tức đi nhanh tới, hắn cả ngày theo đuôi Hạ Tiêu học võ, học nghệ còn tinh thông hơn cả Tứ Đản. Có thể nói hắn mới được coi là đệ tử chân chính của Hạ Tiêu.
Hắn đi tới trước mặt Hạ Tiêu, ôm quyền nói:
"Sư phụ, xin phân phó."
Hắn vừa dứt lời, Hạ Tiêu đã túm lấy cánh tay hắn, bất ngờ không kịp đề phòng quật bả vai hắn, hắn bị nện mạnh xuống mặt đất.
Cũng may chỗ này là bờ sông, bùn đất mềm ướt lại còn có rất nhiều cỏ dại mọc um tùm nên ngã cũng không đau.
Hạ Tiêu ngước mắt:
"Học được chưa?"
Triệu Tam Ngưu nịnh nọt nói:
"Không phải chiêu này sư phụ đã dạy con từ lâu rồi sao, còn đã sớm học được rồi. Sư phụ, sau này trước khi so chiêu ngài có thể nói trước cho con một tiếng không...."
Hạ Tiêu ho khụ khụ mấy tiếng:
"Không phải hỏi con."
Hắn nhìn về phía Trình Phóng.
Trình Phóng không thể tin nổi, cho nên vừa nãy Hạ sư phụ đang dạy nàng ấy phản kích sao?
Nàng ấy lập tức nghiêm túc thử động tác đó một lần, khẽ cau mày lại:
"Nhưng sức lực của ta không đủ."
"Không đủ thì từ từ luyện tập."
Hạ Tiêu thản nhiên nói:
"Không phải lần nào cũng sẽ có người đúng lúc ra mặt giải vây giúp ngươi."
Hắn nói xong, khoanh tay rời đi.
Trình Phóng đứng tại chỗ thử động tác vừa rồi một lần nữa rồi mới xách thùng nước vội vàng trở về.
Trên phòng bếp khói lửa vấn vít, mùi thức ăn thỉnh thoảng bay ra.
Trình Loan Loan cố ý ngồi ngoài sân, nàng đang xem sổ sách Ngôn chưởng quỹ và Ngô Tiểu Chùy đưa tới.
Những sổ sách này do Ngô Tiểu Chùy chịu trách nhiệm ghi chép, Ngôn chưởng quỹ phụ trách kiểm tra xét duyệt, hai người trợ giúp lẫn nhau, kiềm chế lẫn nhau, nửa tháng nay đã ghi chép cả nửa cuốn sổ dày, cũng may là dùng cách ghi chép sổ sách của hiện đại, kiểm tra thuận tiện hơn nhiều, bằng không ít nhất nàng phải xem đến hơn nửa đêm.
"Bây giờ phường xà phòng một ngày sản xuất khoảng một nghìn năm trăm bánh xà phòng."
Ngôn chưởng quỹ báo cáo:
"Trong đó, xà phòng hương sữa là được chào đón nhất nhưng lượng sữa có hạn cũng khiến số lượng sản xuất bị giới hạn.... Hây da, mấy con dê con nhà ta ít nhất bốn đến sáu tháng nữa mới có thể lai giống, phải đợi đến cuối năm mới cho sữa được."
Bây giờ xem như ông đã biết nuôi dê thật sự sẽ không lỗ vốn bởi vì phường xà phòng cần một số lượng lớn sữa dê, nuôi heo cũng sẽ không lỗ, ông có thể thấy được mỗi ngày phường xà phòng tiêu hao bao nhiêu mỡ heo, có thể nói có bao nhiêu cần bấy nhiêu.
"Cho nên cần phải tung ra một mùi hương mới."
Trình Loan Loan gõ ngón tay lên mặt bàn:
"Mùa xuân tới rồi, trên núi hoa nở rất nhiều, có thể làm xà phòng hương hoa. Trước tiên cứ làm một mẻ nhỏ thử xem thế nào. Nếu bán được giá cao thì có thể đưa xà phòng hương hoa vào quy trình sản xuất thường ngày."
Ánh mắt của Ngôn chưởng quỹ sáng lên:
"Được, ta lập tức tìm người làm chuyện này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận