Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 872: Bản kế hoạch thôn Đại Hà (2)

Hôm nay Trình Loan Loan mặc một chiếc váy màu thủy vân dài chấm đất có thêu họa tiết hoa lài, thân váy và cổ tay áo thêu những đám mây cát tường, nhìn trông rất có phong cách.
Trên đầu nàng cài một chiếc trâm vàng có họa tiết hoa sen, chỉ cần hơi động đậy một chút, đôi cánh chuồn chuồn trên hoa sen lại rung rinh, phảng phất như thể sắp bay đi.
Trên tai nàng là đôi bông tai hình hoa sen, trông như thể giọt nước rơi xuống dưới, rất có tính thẩm mỹ.
Nàng đeo cả một bộ trang sức hoàn chỉnh bao gồm trâm cài tóc, hoa tai, dây chuyền, vòng tay, tất cả đều rất tinh xảo, ngay cả những người không thích đồ trang sức cũng phải chú ý tới.
Trước buổi trưa, xe ngựa đến huyện Bạch Vân, sau đó chậm rãi chạy đến trước cửa Tiền phủ.
Đây là lần đầu tiên Trình Loan Loan đến Tiền gia, không thể không nói, Tiền gia thực sự rất có khí thế, hai con sư tử đá rất uy phong, đèn lồng đỏ chót treo tít trên cao, trước cửa còn bày rất nhiều chậu hoa, hiện ra màu sắc rực rỡ, nhìn vô cùng náo nhiệt.
"Tuệ Nhũ nhân đại giá quang lâm, xin lỗi vì đã không đón tiếp từ xa!"
Tiền lão gia tử vừa nhìn thấy xe ngựa của Trình Loan Loan liền bỏ lại những vị khách khác, tiến lên tiếp đón nàng.
Những vị khách khác vừa nghe thấy ba chữ "Tuệ Nhũ nhân" cũng vội vàng quay đầu lại nhìn.
Rèm xe ngựa vừa vén lên, một tiểu nha đầu không có gì nổi bật đi ra trước, sau đó đỡ một vị phụ nhân mặc váy dài màu thủy vân đi xuống.
Vị phụ nhân này một thân lăng la, thoạt nhìn không giống người bình thường, hoá ra vị này chính là Tuệ Nhũ nhân danh tiếng lẫy lừng.
Hai mắt Tiền gia đại phu nhân sáng lên, ánh mắt rơi vào chiếc trâm cài tóc trên đầu Trình Loan Loan, nàng là một người thích sưu tầm trang sức, nhưng chưa từng thấy qua chiếc trâm cài tóc nào tinh xảo đến như vậy, đây nhất định là thứ đồ tốt từ kinh thành, cũng chỉ có Tuệ Nhũ nhân mới xứng với nó.
Nàng nhanh chóng cùng cha chồng đến chào hỏi:
"Bái kiến Tuệ Nhũ nhân, cảm tạ ngài đã bớt chút thời gian tới tham gia sinh thần của dân phụ, dân phụ thập phần vinh hạnh!"
"Huy nhi và ta rất thân thiết, ngươi là mẫu thân của hắn, không cần phải khách khí xưng dân phụ trước mặt ta như vậy."
Trình Loan Loan đưa quà mừng cho nàng ấy, cười nói, "Tiền đại phu nhân trông vẫn còn rất trẻ, nhiều lắm cũng chỉ như mới ba mươi lăm mà thôi, nhìn không giống như là bốn mươi chút nào."
Tiền đại phu nhân mỉm cười:
"Tuệ Nhũ nhân thực sự biết cách khen ngợi người khác, vậy cứ coi như ta mới ba mươi lăm đi, hôm nay là sinh thần ba mươi lăm tuổi của ta, đi thôi, chúng ta vào trong ngồi nói chuyện."
Sau khi Tiền lão gia tử đưa Trình Loan Loan đi vào bên trong thì cũng không ở lại nữa, dù sao đây cũng là bữa tiệc cho chúng phụ nhân tụ tập, một lão đầu tử như ông ấy ở lại nơi này cũng rất bất tiện.
Bên trong yên hội đường của Tiền phủ đã có rất nhiều người tới rồi, đều là những phu nhân, tiểu thư mà Tiền đại phu nhân quen biết. Khi thấy Trình Loan Loan đi vào, đám người nhao nhao hành lễ với nàng.
Trình Loan Loan tính tình hoà nhã, nói chuyện hay cười, rất nhanh liền hoà mình với mọi người.
Một vài thiên kim tiểu thư gan lớn đến hỏi.
"Trâm cài tóc của Tuệ Nhũ nhân mua ở đâu vậy?"
"Ta chưa từng thấy qua kiểu dáng như vậy bao giờ, đây là loại hoa gì vậy, con chuồn chuồn làm đẹp y như thật, hoa tai và vòng tay cũng là kiểu dáng như vậy."
"Ta từng thấy qua trong tranh, đây là hoa sen, còn gọi là liên hoa hoặc là bông sen, nghe nói chỉ có ở phương nam."
"Loài hoa này trông thật là đẹp!"
Trình Loan Loan tháo chiếc trâm cài tóc trên đầu mình ra:
"Cách đây không lâu có dịp đến Hồ Châu, có một số tiểu thương phương Nam bày bán trang sức trên đường, ta trông thấy đẹp mắt thế là bèn mua nó, nếu như có nhiều liền tặng mỗi vị một chiếc, đáng tiếc ta chỉ có mỗi cái này."
"Hoa sen này thật là giống như đúc, sinh động như thật vậy."
Tiền đại phu nhân ngập ngừng nói, "Ta nghe Huy nhi nói, thôn Đại Hà có hồ sen rộng trăm mẫu, tất cả đều dưới tên của Tuệ Nhũ nhân, không biết... có thuận tiện cho chúng ta đi ngắm hoa sen hay không?"
Nàng ấy nghe ý tứ của Huy nhi, hình như Tuệ Nhũ nhân rất hoan nghênh người bên ngoài đến thưởng hoa, nhưng lại sợ hiểu nhầm ý của Huy nhi nên khi hỏi câu này còn có chút thấp thỏm.
Ánh mắt của chúng phụ nhân bên cạnh đều lộ ra vẻ chờ mong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận