Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 299: Thẩm thiếu gia về nhà (1)

Tại huyện nha.
Hai nha dịch đang nghiêm túc đứng canh giữ bên ngoài cổng nha môn.
Đúng lúc này, trước cổng lớn xuất hiện một thiếu niên mặc y phục vá khắp nơi, chân đi giày rơm. Thiếu niên này mang giày rơm giẫm lên từng bậc thang trước cổng nha môn, tư thái kiêu ngạo tiến vào trong.
Hai nha dịch liền vươn tay chặn hắn lại.
“Lớn mật! Nha môn là nơi quan trọng, sao có thể tự tiện xông vào!”
“Các ngươi mới là lớn mật! Dám ngăn bổn thiếu gia về nhà!”
Thẩm Chính tức giận nói, “Mở to mắt chó của các ngươi lên nhìn cho rõ, bổn thiếu gia là ai?!”
Hai nha dịch vừa nãy chỉ lo chú ý tới mụn vá cùng giày rơm, còn chưa kịp nhìn qua mặt hắn.
Hai người không tin được ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào hắn, thiếu gia quý như vàng ngọc nhà huyện lệnh đại nhân nhưng lại nghèo túng thành như vậy, trước kia cả người đều trắng nõn, mới có mấy hôm không về đã đen thành như vậy, hình như cũng gầy đi, tóc tai loạn xạ rối bời, rõ ràng là không được chải chuốt, y phục trên người còn rách lung tung… Có chỗ nào giống nhi tử huyện lệnh, bọn họ không nhận ra cũng quá bình thường.
“Thiếu gia thứ tội! Tiểu nhân có mắt không thấy Thái Sơn! Tiểu nhân đi bẩm báo đại nhân ngay!”
Một nha dịch chạy như bay vào huyện nha.
Thẩm Chính phủi phủi góc áo, nghênh ngang đi vào.
Thẩm huyện lệnh mới vừa hỏi xong một án tử, đang ở trong thư phòng viết sổ con, muốn đưa đến cho Hồ Châu cho Tri phủ đại nhân xem xét.
“Đại nhân, thiếu gia đã trở lại!”
Nha dịch đứng trước cửa thư phòng lớn tiếng bẩm báo.
Thẩm huyện lệnh dừng ngòi bút, cẩn thận tính toán, tiểu tử này ở thôn Đại Hà cũng đã được mười ba, mười bốn ngày, dựa theo giao ước lúc trước thì cũng đến lúc trở lại rồi.
Hắn thật sự là quá bận, vội đến mức hoàn toàn đã quên chuyện này.
Hắn thở dài một hơi, nhi tử bị nuôi đến mức không coi trời bằng vung cũng là do hắn quá bận rộn mà ra.
Thời điểm bận rộn không quan tâm nhi tử, lúc nhớ đến thì mang hắn đánh mắng, trừng phạt nên tiểu tử này càng ngày càng trở nên bướng bỉnh, không chịu được quản giáo.
Hắn buông bút lông, đẩy ra cửa thư phòng đi ra ngoài.
Đúng lúc nhìn thấy Thẩm Chính đang tiến vào.
Vừa thấy nhi tử, Thẩm huyện lệnh liền đơ người, tiểu tử ăn mặc rách nát, người đầy mụn vá, đen xì như than này là nhi tử của hắn?
Hắn nhìn Thẩm Chính chằm chằm, không chớp mắt. Thẩm Chính có chút không được tự nhiên đi tới.
Hắn khụ khụ nói:
“Cha, ngài sẽ không như hai tên cẩu nô tài kia, đến nhi tử ruột của mình cũng không nhìn ra chứ?”
“Con nói chuyện kiểu gì đó!”
Thẩm huyện lệnh xụ mặt nói:
“Bọn họ là nha dịch, không phải nô bộc của Thẩm gia, chú ý cách xưng hô của con.”
Thẩm Chính sắc mặt cứng đờ.
Hắn nửa tháng không về nhà, khi trở về thì câu đầu tiên cha nói là quát hắn.
Cũng không hỏi hắn ở thôn Đại Hà có ổn không, không hỏi có người khi dễ hắn hay không, không hỏi hắn vì sao đột nhiên đã trở về… Trong túi Thẩm Chính có bốn trăm văn tiền. Đây là tiền công hắn kiếm được. Hắn lớn như vậy, đây là lần đầu tiên tự mình kiếm ra bạc, muốn đem về nhờ cha hắn bảo quản giúp.
Hắn còn mang về một cái trứng gà, tuy rằng trứng gà bị ném đi nhưng hắn cũng muốn khoe khoang chuyện này một phen.
Nhưng cha hắn mở miệng đã phát giận, hắn cũng chẳng còn tâm tư nói cái gì.
Hắn hừ một tiếng, phủi tay bỏ đi.
“Đứng lại!”
Thẩm huyện lệnh gọi hắn lại.
“Vừa trở về lại muốn đi đâu? A Phúc đâu, sao không cùng con về?”
Thẩm Chính dừng bước chân, sầu muộn nói:
“Cha không phải muốn con ở lại thôn Đại Hà sao, con bây giờ liền trở về, không ở đây làm chướng mắt cha.”
Thẩm huyện lệnh nhăn mày, không vui mở miệng:
“Lại tức giận cái gì, hơn mười ngày nay con ở Đại Hà Thôn sống thế nào? Có trợ giúp Triệu gia thu hoạch không? Việc đọc sách có gì tiến bộ không?”
“Mỗi ngày thu hoạch xong ai cũng mệt muốn chết, làm gì có thời gian đọc sách.”
Thẩm Chính suy nghĩ, vẫn là quay đầu lại nói:
“Cha, lần này con trở về là muốn xin ngài một chuyện.”
Thẩm huyện lệnh khoanh tay:
“Con nói đi.”
“Chúng ta dựng một cái học đường ở thôn Đại Hà đi. Hài tử ở đó rất muốn đọc sách viết chữ nhưng lại không có học đường. Hiện tại phải ở trước cửa một cái từ đường đọc sách ngoài trời, một khi trời mưa thì không có cách nào đọc sách.”
Thẩm Chính mở miệng:
“Hiện tại đại khái có bốn, năm chục học sinh, mặt khác, rất nhiều người cũng tính toán đưa hài tử tới đọc sách, ước tính có thể tới hơn một trăm người, học đường cần phải lớn hơn một chút…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận