Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1050: Tào Oánh Oánh mẫu tử bình an (2)

"Nương biết con đau, đau là được rồi, hài tử đang cố gắng chui ra đấy."
Nàng dịu dàng vén tóc rối trên trán nhị nhi tức, "Hài tử đang cố gắng, con đây làm nương cũng phải nỗ lực nha, đợi uông canh gà vào sẽ đỡ hơn..."
Nàng ngồi ở bên giường nói chuyện với Tào Oánh Oánh, mỗi khi nàng ấy lên cơn gò, nàng sẽ nói chút chuyện thú vị của Triệu Nhị Cẩu khi còn bé nhằm di dời sự chú ý của Tào Oánh Oánh.
Cũng không lâu lắm, Ngô Tuệ Nương bưng canh gà đi vào, đỡ Tào Oánh Oánh uống xong, lúc này, Triệu Nhị Cẩu cũng mang theo Dư bà tử trở về, đầu đầy mồ hôi xông tới, một mặt lo lắng.
Dư bà tử nhìn tình huống của Tào Oánh Oánh một chút, cười nói:
"Cái này còn sớm lắm, chí ít còn phải hai canh giờ nữa, đừng xúm lại ở đây làm gì, nên làm cái gì thì làm cái đó đi, ta trông coi là được."
Triệu Nhị Cẩu làm sao rời đi được, một mực ngồi ở bên giường, mỗi khi nàng ấy lên cơn gò thì lông mày của hắn liền nhíu lại theo.
Khoảng cách thời gian giữa những cơn gò càng lúc càng ngắn, càng ngày càng có quy luật, Dư bà tử biến sắc:
"Mở tám phân rồi, hài tử muốn ra, nước nóng có thể bắt đầu đưa vào, cha hài tử đừng ở chỗ này..."
Có Dư bà tử ở đây, tất cả mọi chuyện đều đâu vào đấy, mà Tào Oánh Oánh cũng rất phối hợp, trong phòng sinh đại khái mất một canh giờ liền truyền đến tiếng khóc nỉ non của hài nhi.
Trái tim treo ngang của Trình Loan Loan lập tức buông lỏng, bước nhanh đi vào trong.
Dư bà tử ôm hài tử đưa tới trong tay Trình Loan Loan:
"Chúc mừng Tuệ An Nhân, là một tiểu tử mập mạp, Tuệ An Nhân thêm suất đinh, tức là con trai, mẫu tử bình an."
"Đệ đệ... Là đệ đệ!"
Tiểu Châu Châu không biết trà trộn đi vào lúc nào, mặt mũi tràn đầy hưng phấn hô to.
Triệu Tứ Đản đứng ở cửa kêu lên:
"Nương, mau ôm tiểu chất nhi ra con xem một chút..."
Nếu như là ở lúc trước, hắn sẽ trực tiếp xông vào phòng sinh, Nhưng mà bây giờ hắn đã đọc nhiều sách rồi, tự nhiên là hiểu lễ nghĩa, kiên quyết không bước vào cửa phòng tẩu tử nửa bước.
Trình Loan Loan bất đắc dĩ nói:
"Hài tử quá nhỏ, không thể ôm ra ngoài hóng gió, ngươi chờ chút nữa rồi nhìn."
Nàng ôm hài tử đi đến bên giường, đặt ở bên cạnh Tào Oánh Oánh.
Tào Oánh Oánh trong mắt đều là hài tử, nụ cười trên mặt dần dần mang theo ánh sáng thuộc về người làm mẫu thân, nàng nhẹ nhàng vuốt ve gương mặt hài tử, rất nhiều cảm xúc từ đáy mắt toát ra.
"Oánh Oánh, vất vả cho nàng rồi."
Triệu Nhị Cẩu đau lòng cầm tay Tào Oánh Oánh.
Tào Oánh Oánh cười lắc đầu:
"Không vất vả, không có chút vất vả nào, chàng đã làm cha, ta đã làm nương, thật tốt..."
Thấy đôi tiểu phu thê ở trong phòng nồng tình mật ý, Trình Loan Loan liền mang theo người đi ra hết.
Tề bà tử lấy ra một túi tiền đưa cho Dư bà tử, bên trong là mười lượng bạc tiền thưởng.
Dư bà tử nói một chút việc cần chú ý sau sinh, lúc này mới rời đi.
Thân thể Tào Oánh Oánh khôi phục rất không tệ, cùng ngày là có thể xuống giường, màn đêm buông xuống sổ sữa, ngày thứ hai liền có thể xuống đất, qua ba ngày, trong nhà tổ chức tẩy tam tửu.
Lúc trước Tiểu Châu Châu sinh ra cũng làm tẩy tam tửu, đại tôn tử đương nhiên cũng phải tổ chức một bữa vô cùng náo nhiệt.
Lần này số tân khách được mời nhiều hơn trước, có người thôn Đại Hà, có người Tào gia, có bằng hữu của Trình Loan Loan, tự nhiên cũng có khuê trung mật hữu của Tào Oánh Oánh, cùng đồng bạn trên phương diện làm ăn của Triệu Nhị Cẩu.
Nhà Tuệ An Nhân tổ chức tiệc rượu, chỉ cần là người được mời thì không có ai không đến, sáng sớm, cổng trạch viện đã đậu đầy xe ngựa.
"Chúc mừng chúc mừng, Tuệ An Nhân hiện tại tôn tử tôn nữ đều có hết rồi!"
"Tuệ An Nhân có phúc khí nha, nhiều con nhiều cháu khiến người khác ước ao!"
"Ta bằng tuổi Tuệ An Nhân nhưng nhi tử còn chưa thành thân, còn không biết lúc nào có thể ẵm tôn tử nữa."
Người đến đây chúc mừng đưa hạ lễ chúc mừng rồi được người dẫn vào trong sân ngồi xuống, nam nhân ngồi ở tiền viện, nữ nhân thì ngồi ở hậu viện, cũng may nơi này đủ lớn, hoàn toàn đủ cho mọi người ngồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận