Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1625: Danh sách đi sứ A Tát Bố (1)

Tần vương mặc kệ nội tâm ảo não của hắn, chạy như bay tới Ngự Thư Phòng, không đợi Minh công công hội báo đã vọt vào trong Hoàng đế khép sổ con lại, nhíu mày trách cứ nói:
"Một chút quy củ cũng không có."
"Ngài là thân hoàng huynh của ta, với huynh trưởng của mình thì nói quy củ gì chứ."
Tần vương thò lại gần:
"Hoàng huynh, chúng ta thương lượng một chuyện nhé."
Vừa thấy bộ dáng này của hắn thì hoàng đế đã biết là không có chuyện gì tốt, lạnh lùng nói:
"Không thương lượng."
"Hoàng huynh, lần này ta có chuyện đứng đắn thật mà."
Tần vương sang sảng, nghiêm mặt nói:
"Có liên quan tới đại học đường Tiêu Tần, hoàng huynh không muốn nghe sao."
Một, hai tháng nay hoàng đế đã thu hết sự phát triển của đại học đường Tiêu Tần vào trong mắt.
Ban đầu hắn còn tưởng rằng là do lão Lục cưỡng ép đám con nhà quan kia học tập, sau khi cải trang vi hành một phen thì mới biết được đám hài tử quậy phá kia đã thật sự thay đổi.
Từ một đám người ăn chơi trác táng khiến cho cả kinh thành đau đầu đã biến thành những học trò tốt cùng nhau tranh đua cao thấp, lão Lục cũng có một phần công lao trong đó.
Hoàng đế hòa hoãn:
"Nói đi."
"Bởi vì Tuệ Phu nhân mà đám học sinh tương đối có học thú với ngôn ngữ A Tát Bố, số lượng học sinh phái đi một năm sau chắc chắn sẽ đi A Tát Bố nhiều nhất."
Tần vương không nhanh không chậm mở miệng:
"Ta thân là sơn trưởng của đại học đường Tiêu Tần, trước khi học sinh đi A Tát Bố thì theo lý nên làm gương trước chứ, tự mình đi trước một chuyến, hoàng huynh nói có phải hay không?"
Hoàng đế vừa nghe đã cười:
"Nếu theo lời ngươi nói thì còn phải đi Tịch Cơ Quốc, Tây Nhung, Ban Ni Quốc..."
"Khụ, đi trước A Tát Bố thôi."
Tần vương vuốt mũi nói:
"Vương thất A Tát Bố hồi triều, triều đình phái nhiều người hộ tống như vậy, ít nhiều thêm một người cũng không sao, hoàng huynh để ta đi một chuyến đi."
Hoàng đế nhìn về phía hắn, thờ ơ nói:
"Trẫm hỏi ngươi một câu, ngươi đi chuyến này là vì học sinh hay vì Tuệ Phu nhân?"
Tâm tư sâu kín bị chọc thủng, Tần vương cũng không thèm che giấu, thoải mái đón nhận ánh mắt của hoàng đế:
"Ba phần vì học sinh, bảy phần vì Tuệ Phu nhân, đồng hành hai, ba tháng, nếu có thể đả động Tuệ Phu nhân thì hoàng huynh cùng thái hậu sẽ không cần phải lo lắng hôn sự của ta nữa, nếu Tuệ Phu nhân vẫn chướng mắt ta thì ta đây cũng hết hy vọng, được không nào?"
"Hy vọng ngươi nói chuyện giữ lời."
Hoàng đế gõ gõ ngón tay:
"Vậy trẫm phong cho ngươi làm Đại sứ Quan Bắc, lần này đi A Tát Bố không nhẹ nhàng như vậy, thân là đại sứ nên trọng trách của ngươi rất nặng."
Tần vương vui vẻ:
"Mặc kệ nặng bao nhiêu thì ta cũng có thể gánh vác, cảm tạ hoàng huynh!"
Cùng lúc đó.
Trình Chiêu vào Hồng Lư Tự, nói chuyện với Chương đại nhân một hồi lâu.
Qua một canh giờ hắn đã thất vọng rời khỏi Hồng Lư Tự, Chương đại nhân vỗ vai hắn:
"Rất nhiều chuyện ở Hồng Lư Tự liên quan tới A Tát Bố đều do Tuệ Phu nhân xử lý, bây giờ chuyện đi sứ Tuệ Phu nhân đã xung phong đi đầu, ta làm sao còn để cho chất nhi của Tuệ Phu nhân đi theo chịu khổ. Trình đại nhân ngươi yên tâm, ta sẽ an bài mấy quan viên trẻ tuổi của Hồng Lư Tự đi theo, tuyệt đối sẽ không để Tuệ Phu nhân chịu cực chịu khổ..."
Trình Chiêu chỉ có thể cười khổ gật đầu.
Lúc hắn rời cung thì đã gặp Thẩm Chính trên đường.
"Trình huynh biết không, cha ta thật sự là thật quá đáng."
Thẩm Chính tức giận:
"Ta nhờ ông ấy nhét ta vào trong đội ngũ đi sứ, ông ấy lại thẳng thừng từ chối ta, ta còn tưởng rằng ông ấy không làm được, kết quả ta lại nghe được người khác nói ông ấy đã là một quan viên trong sứ đoàn, đại hiện Hộ Bộ đi khảo sát dân tình A Tát Bố... Rõ ràng ông ấy có cơ hội lại không nhường cho ta, thật là quá đáng..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận