Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1426: Tần Vương đột nhiên đến thăm (2)

Trình Loan Loan nở nụ cười, không nghĩ tới hình thức giảng bài mỗi tháng một lần vậy mà thành công như thế.
Tiên sinh giảng bài là đại nho có danh tiếng từ Kinh Thành do Trình Chiêu dùng nhiều tiền mời tới, mà nội dung giảng bài thì là Ngu phu tử viết, giáo án từ trấn Đại Hà gửi tới, nội dung này đều là chương trình học không xuất bản, ngàn vàng khó có được... Nhưng mà Duyệt Lãm Các không lấy tiền, giảng bài miễn phí cho học sinh, một tháng có năm mươi suất, hội viên của Duyệt Lãm Các rút thăm, người may mắn mới có thể có được vé tham dự.
"Hiện tại người đọc sách ở Kinh Thành đều biết Đông Lưu cư sĩ."
Hốc mắt của Lục Ánh Tuyết hơi nóng, "Hi vọng có một ngày, bọn họ có thể biết Đông Lưu cư sĩ chính là Ngu Thanh Thịnh. Lão Ngu nhà chúng ta rất ưu tú, rời xa Kinh Thành, lại có thể đoán được đề thi hội Kinh Thành sẽ tổ chức, đây không phải gian lận mà là thông minh tuyệt đỉnh... Lão Ngu chính là quá thông minh, bị người âm thầm ngáng đường, ai..."
Trình Loan Loan nắm chặt tay của nàng ấy:
"Sẽ có một ngày như vậy, yên tâm đi."
Xe ngựa chầm chậm về tới cửa nhà, vừa xuống xe, Yên Hồng liền từ nơi chắn gió ở cửa hông đi tới, sắc mặt lo lắng nói:
"Thục nhân cuối cùng cũng trở về, giữa trưa Tần Vương đến đây, bây giờ còn đang ở trong phủ..."
Lục Ánh Tuyết nhướng mày thật cao, trên mặt hiện ra vẻ hứng thú:
"Cái gì, Tần Vương tới cơ à, Loan Loan tỷ, tỷ phải tiếp chiêu thôi."
Thấy dáng vẻ hóng chuyện không chê chuyện lớn của nàng ấy, Trình Loan Loan bất đắc dĩ ôm trán:
"Muội tốt nhất nên thu cái dáng vẻ hóng hớt này lại, nếu không ta cho muội đi bồi Tần Vương uống rượu."
"Tha cho ta đi."
Lục Ánh Tuyết rụt cổ một cái, "Dù sao ta cũng xinh đẹp như hoa, nếu như bị coi trọng, lão Ngu nhà chúng ta sẽ càng thêm đau lòng. Loan Loan tỷ, ta đi xem Tiểu Chiêm đang làm gì, đi trước đây!"
Nàng từ cửa hông đi vào, không thông qua đường chính mà đi đường tắt tới viện tử của nàng ấy và Ngu Chiêm.
Trình Loan Loan lắc đầu, cất bước đi đến sảnh đãi khách.
Còn chưa đi vào, nàng đã nghe thấy âm thanh binh khí đụng vào nhau, đi mau hai bước, nhìn thấy Triệu Tứ Đản cùng Tần Vương đang so tài.
Một người cầm trường mâu, một người cầm trường kiếm, đánh nhau ở trong sân.
Triệu Tứ Đản vóc người nhỏ hơn một chút, khí lực cũng nhỏ hơn một chút, vì luôn vừa đọc sách vừa học võ, tự nhiên là học nghệ không tinh, rất nhanh liền thua ở dưới trường kiếm của Tần Vương.
Triệu Tứ Đản căn bản cũng không chịu phục, hắn cố ý lớn tiếng nói:
"Vương gia, trên giày của ngài có một con sâu béo!"
Lời này lại khiến Tần Vương giật mình không nhỏ, hắn vội vàng cúi đầu xem thử, cứ như vậy vừa phân tâm thì trường mâu trong tay Triệu Tứ Đản liền chĩa vào tim Tần Vương.
"Cảnh Tư, không được lỗ mãng."
Trình Loan Loan đi tới, "Thần phụ gặp qua Tần Vương, không biết Tần Vương đến nhà, thần phụ thật thất lễ, còn xin Tần Vương đừng trách tội."
"Tuệ Thục Nhân cũng thật không có ý tứ."
Tần Vương hừ lạnh một tiếng, "Lúc trước ta ở trấn Đại Hà ở mấy ngày, hai người chúng ta tâm sự với nhau rất nhiều lời tri tâm, hẳn cũng xem như bằng hữu, ngươi đến Kinh Thành vậy mà cũng không thông báo với ta một tiếng."
Trình Loan Loan suy nghĩ.
Ai làm bằng hữu với ngươi, nàng không với cao nổi!
Nhưng mà, trên mặt cấp bậc lễ nghĩa vẫn phải chu đáo một chút.
Nàng bất đắc dĩ mở miệng:
"Tính ra, thần phụ cũng mới đến ba ngày mà thôi, ngày đầu tiên nghỉ ngơi, ngày thứ hai đi thăm nhi tử, hôm nay thăm nghĩa mẫu, ngày mai phải vào cung gặp Hoàng hậu nương nương, ngày kia phải đến Hồng Lư Tự báo cáo công việc của hai năm qua, làm xong còn phải đến Hộ bộ..."
"Được rồi được rồi!"
Tần Vương đen mặt, "Ngươi nói xem, ngươi dự định ngày thứ mấy đến phủ Tần Vương?"
Trình Loan Loan vô tội nhìn hắn:
"Đến phủ Tần Vương làm gì?"
Tần Vương im lặng.
Vấn đề này, hắn lại không trả lời được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận