Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 262: Trương quả phụ có rồi (2)

“Một viên gạch chỉ nhỏ cỡ chừng này, một gian phòng vuông vắn bốn bức tường, mỗi bức tường cần phải xây hai lớp, cứ tính sơ sơ như vậy thì một bức tường phải cần đến một ngàn viên gạch xanh…” Trước đó lý chính chưa từng tính qua, lúc này mới tính sơ qua thôi đã không khỏi líu lưỡi:
“Nhà ngươi xây sáu gian phòng, phía trước phía sau nhiều bức tường như vậy, cộng lại phải cần tới hai vạn ba vạn viên gạch xanh, mà cũng chưa biết đã đủ chưa nữa. Dù sao nhiều như vậy cũng phải tiêu tốn hết một trăm lượng bạc. Hơn nữa nhà này còn phải lên dầm lợp ngói, thứ này lại càng đắt hơn. Ta thấy cái nhà này của ngươi nếu làm xong phải cần tới một trăm ba mươi một trăm bốn mươi lượng bạc mới được…” Trình Loan Loan thầm nhẩm tính trong lòng, nếu như xây nhà ngói xanh thì tường rào có lẽ cũng phải dùng gạch, nền nhà cũng không thể làm quá sơ sài được, thế nào cũng phải dùng cái gì đó để lát nền, nếu không thì đến ngày mưa khắp nơi đều là bùn đất. Tính ra như vậy sợ là ít nhất phải chuẩn bị hơn hai trăm lượng bạc.
Lui về sau một bước mà nói, kỳ thật nhà dùng gạch sống xây lên cũng được, quan trọng nhất vẫn là nền nhà, không bằng cứ dùng tiền tiêu ở chỗ cần thiết nhất cái đã, hơn nữa cũng sẽ không khiến người khác quá chú ý.
Trình Loan Loan mở miệng nói:
“Vậy thì cứ xây nhà bằng gạch sống đi, nhưng mà nền nhà trong nhà thì ta muốn dùng đá lát, đến lúc đó lại nhờ lý chính thúc hỏi thăm giúp ta xem ở đâu bán loại đá lát này.”
“Được, vậy để sau vụ thu hoạch mùa thu xong thì ta sẽ đi thăm một chút cho ngươi.”
Lý chính hít một hơi tẩu thuốc, nhìn về phía cánh đồng lúa xa xa, khóe miệng lộ ra nụ cười.
“Ngày mai có thể thu hoạch lúa rồi.”
“Lão đại lão nhị, triệu tập toàn bộ người trong thôn chuẩn bị họp!”
Hoàng hôn nặng nề buông xuống, tất cả thôn dân thôn Đại Hà tụ tập xung quanh cây hòe lớn.
Lý chính đứng trên tảng đá, vẻ mặt vui mừng nhìn thôn dân đứng phía dưới:
“Sau khi trải qua hạn hán và nạn châu chấu thì cuối cùng chúng ta cũng nghênh đón một vụ mùa bội thu, ngày mai chính thức thu hoạch lúa. Tất cả mọi người phải nhớ kỹ một điều, phải để lại gốc lúa, ít nhất là phải để lại tám tấc, nếu không thì năm tới nạn châu chấu có thể phát sinh lần thứ ba.”
Triệu Phú Quý là người đầu tiên đưa ra ý kiến phản đối:
“Lý chính thúc, đốt ruộng diệt trứng côn trùng thì ta không có ý kiến gì, nhưng để lại gốc lúa như thế thì không cần đâu. Để lại gốc lúa tám tấc, lúc cắt lúa tay cũng không có chỗ để. Như vậy thì vốn chỉ cần một ngày có thể làm xong nửa mẫu ruộng, sợ là phải cần tới một ngày rưỡi mới có khả năng xong phần việc mà trước đó chỉ cần một ngày là xong.”
Trương Vô Lại cũng đồng ý:
“Để lại chừng ba bốn tấc là được rồi, vẫn có thể đốt được, cũng không làm chậm trễ sự tình.”
Dù sao thì lý chính cũng cảm thấy Trình Loan Loan nói có đạo lý, hơn nữa Trình Loan Loan còn đem chuyện này nói với huyện lệnh đại nhân, huyện lệnh đại nhân đã thông báo cho tất cả thôn khác, nói cách khác, biện pháp này được huyện lệnh đại nhân tán thành, là việc khả thi.
Triệu Phú Quý và Trương Vô Lại thật sự là hai người chỉ chuyên môn gây chuyện.
Lý Chính tức giận nói:
“Trứng côn trùng sinh trưởng trong ruộng lúa nhà các ngươi, đốt không sạch cũng là chuyện của các ngươi, ta không quản. Gốc lúa thích để lại bao nhiêu, ta cũng sẽ không bắt ép các ngươi phải làm như thế nào! Nhưng mà, nếu như sang năm có châu chấu trong ruộng nhà các ngươi thì đừng mong đợi mọi người giúp diệt châu chấu, cứ vậy đi, tan họp!”
Thôn dân đều tản ra.
Triệu Phú Quý tức giận bất bình đứng tại chỗ.
Trong nhà hắn, bà nương nhi tử khuê nữ đều đã phân gia ra ngoài sống, một mình hắn phải thu hoạch sáu bảy mẫu lúa, người sẽ mệt chết mất thôi.
Hắn vốn không muốn cúi đầu, nhưng cũng không thể trơ mắt nhìn lúa nát hết trong ruộng. Mặc kệ, trước tiên phải tìm cách để bà nương nhi tử trở về, thu hoạch hết lúa trong ruộng đã rồi tính tiếp.
Hắn đang định đi nhà Triệu Đại Đầu, trước mặt liền có một người đi tới, là Trương quả phụ.
Từ sau khi chuyện của hai người này bị bại lộ, hai người bọn họ chưa bao giờ gặp mặt vào ban ngày, sợ bị người ta dùng nước bọt dìm chết đuối.
Trương quả phụ âm thầm cho Triệu Phú Quý một ánh mắt, ý bảo đi rừng cây phía sau, Triệu Phú Quý không muốn đi, sắc mặt Trương quả phụ liền trầm xuống, sải bước đi về phía hắn.
Hắn không thể làm gì khác hơn là thỏa hiệp, đi vào trong rừng cây.
Trương quả phụ nhìn hắn, vuốt ve bụng mình nói:
“Có thể là ta có rồi…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận