Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1073: Trình Chiêu đứng thứ ba (1)

Một đêm ngủ ngon giấc.
Trình Loan Loan dậy từ rất sớm, Ngưng Lam hầu hạ chải đầu, sau đó xuống lầu dùng bữa.
Cả một ngày ngồi xe ngựa, buổi trưa là tùy hứng ăn một chút lương khô, buổi sáng thì phải ăn đàng hoàng một chút, nàng gọi một bàn đồ ăn, bảy người phân hai bàn bắt đầu dùng bữa.
Vừa ăn được một nửa thì người của Trình gia từ hậu viện đi ra, bọn họ quá nửa đêm mới ngủ cho nên dậy muộn một chút, nhìn thấy Trình Loan Loan đang dùng bữa trong nhà ăn, một bàn đủ loại đủ kiểu các món, cháo loãng, trứng gà, sủi cảo, mì sợi, bánh mỡ hành... Mùi thơm tỏa ra khắp nơi khiến người của Trình gia đều phải nuốt nước miếng một lượt.
Trình đại tẩu da mặt dày nhất, lập tức tiến đến phía bàn của Trình Loan Loan:
"Nhị cô, những món ăn này làm trông thật ngon mắt, cũng không biết hương vị thế nào..."
Dáng vẻ này chỉ thiếu điều viết chữ muốn ăn lên trên mặt.
"Hương vị cực kỳ ngon."
Triệu Tứ Đản liếm môi một cái, bỏ miếng há cảo cuối cùng vào trong miệng, hàm hàm hồ hồ nói, "Chỗ còn lại này đem gói lại, đợi lát nữa lên xe ngựa từ từ ăn."
Trình đại tẩu buồn bã nói:
"Đồ ăn tươi mới đợi lát nữa ăn sẽ biến vị, không thì đại cữu nương ăn giúp ngươi..."
Triệu Tứ Đản sao có thể đáp ứng.
Hắn vẫn còn nhớ trước đây khi đến Trình gia, đại cữu nương thường nói bên tai hắn rằng hắn là một con quỷ tham ăn, động một chút là mắng hắn như đổ cẩu huyết lên đầu.
Hắn thà rằng đem chỗ đồ ăn này cho Tiểu Điểm Tiểu Hắc ăn, cũng sẽ không cho người của Trình gia.
Hắn đem tất cả đồ ăn trong đáy bát bỏ vào túi giấy, gói lại, nhét vào trong tay áo, hừ một tiếng, cất bước đi về phía xe ngựa.
Đám người Tề bà tử thấy thiếu gia nhà mình không lãng phí đồ ăn, đương nhiên cũng đem các món còn lại gói vào mang đi.
Trên hai bàn ngay lập tức sạch bóng đến một hạt cơm cũng không còn.
Trình Loan Loan đứng dậy nói:
"Còn một khắc nữa là xuất phát, các ngươi mau ăn chút gì đó đi."
Nói xong, nàng cũng đi ra dịch trạm, ra ngoài tản bộ cho tiêu cơm.
Trình đại tẩu náo đến không còn mặt mũi, nhỏ tiếng nói:
"Hạ nhân đều có thể ăn mà người của Trình gia chúng ta sao đều không ăn được miếng nào, nhị cô thực sự càng ngày càng có điệu bộ rồi, khó trách có người nói, một con chó của nhà có tiền còn cao quý hơn cả lão bách tính chúng ta, chậc chậc, quả nhiên là như vậy..."
"Đại tẩu nói gì vậy."
Trình Loan Loan đột nhiên xuất hiện ở cửa, vẻ mặt tươi cười, "Nghe ý tứ của lời này, đại tẩu là đang ngưỡng mộ con chó nhà ta?"
Trình đại tẩu nói xấu sau lưng người khác liền bị đáp trả, vẻ mặt lúng túng.
Trình đại ca ho khan một tiếng, nói:
"Lời này của đại tẩu muội cũng không nói sai, chỉ là mấy hạ nhân mà hôi, sao có thể được ăn ngon vậy chứ, muội xem xem bọn ta, một người chỉ gọi một cái màn thầu, đến người dưới tay muội còn không bằng. Cha nương tuổi tác đã cao, thuyền xe mệt mỏi còn ăn kém như vậy, tiếp tục như thế sớm muộn sẽ sinh bệnh, muội cũng là phận khuê nữ, sao có thể..."
"Sao vậy, ta kêu một tiếng đại tẩu, các ngươi liền thực sự cho rằng là đại ca đại tẩu của ta sao?"
Trình Loan Loan nhếch môi cười, "Hơn một năm trước đã đoạn tuyệt quan hệ rồi, ta tuy họ Trình, nhưng không phải là người Trình gia các ngươi, chúng ta có thể cùng đi trên một con đường, là ta đang nể mặt Chiêu Nhi. Ta ăn cái gì, đó là chuyện của bản thân ta, các ngươi muốn ăn cũng được, ký khế ước bán thân đi, ta đương nhiên chiếu cố chu đáo. Không hạ mình làm hạ nhân được thì đừng ngưỡng mộ hạ nhân được ăn ngon!"
Lời này có thể nói là không chút lưu tình.
Trình đại ca và Trình đại tẩu sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Trình Loan Loan tiếp tục nói, "Đúng rồi, Trình gia các ngươi còn nợ ta năm trăm lượng bạc, ta không nhắc đến là vì Trình gia các ngươi đang đúng lúc thiếu tiền, định sau này hãy nói, nếu các ngươi đã không cần mặt mũi như vậy, vậy thì ta hà tất phải quan tâm đến mặt mũi của các ngươi chứ, Trình lão thái thái, trên tay bà cũng có hơn một ngàn lượng bạc, chi bằng lấy ra trả nợ?"
Trình lão thái thái sắp tức chết rồi.
Nàng dâu lão đại này quả là giảo gia tinh, là từ để chỉ người phá hoại, làm tan nát một gia đình, bình an vô sự không tốt sao, cứ phải đi kiếm chuyện với người khác.
Lão nhân gia bà ta vội vàng mở miệng:
"Loan Loan, ngươi đừng so đo tính toán với hai kẻ bạch nhãn lang bọn họ, không cần thiết... khoản nợ năm trăm lượng bạc ta đều nhớ, đợi đến khi kinh thành ổn định trở lại, bạc dư ra nhất định lấy ra trả ngươi, đoạn đường này vẫn phải nhờ ngươi chiếu cố nhiều, vất vả cho ngươi rồi."
Lời này cũng coi như khiến cơn giận trong lòng Trình Loan Loan vơi đi một chút.
Nàng cho đi xe ngựa miễn phí, khiến Trình gia tiết kiệm được không ít ngân lượng, hơn nữa, có mệnh phụ triều đình là nàng đi cùng, nguy hiểm người Trịnh gia gặp phải trên đường đi cũng sẽ giảm xuống đáng kể, nàng cũng xem như là đã đối tốt với người Trình gia vô điều kiện, kết quả người Trình gia vẫn nói lời cay độc về nàng sau lưng, khiến cho nàng như nhiều thêm tội ác tày trời vậy.
Nàng lạnh nhạt nói:
"Trình lão đại nếu nhìn không quen ta tiêu tiền vậy thì chúng ta chia ra đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận