Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 250: Niềm tự hào của Trình gia (2)

“Làm sao lại thành ra như vậy…” Trình tộc trưởng lẩm bẩm:
“Trình gia vất vả lắm mới có một người có thiên phú, cứ như vậy mà đứt đoạn…” Trình lão thái thái mặt trắng bệch:
“Tộc trưởng, thật sự không còn biện pháp khác sao?”
Trình tộc trưởng cười khổ:
“Trừ khi Chiêu nhi có thể cầu xin nhi tử huyện lệnh trấn Phượng Hoàng dung thứ.”
“Hắn dùng cường quyền bắt ép cháu kết giao, cháu cự tuyệt thì có gì sai?”
Trình Chiêu lạnh lùng nói:
“Đọc sách chưa thành tài đã sợ hãi cường quyền, sau này con đường phía trước chỉ toàn quyền thế, không lẽ cháu vẫn phải khom lưng uốn gối hay sao? Nếu một ngày kia thành quan phụ mẫu, chỉ biết cúi đầu thì làm sao có thể thay bá tánh rửa sạch oan khuất?”
Thôn dân vây xem hận không thể cho hắn một tràng vỗ tay, đạo lý như vậy bọn họ cũng không nghĩ tới được, nghe xong lại thấy trong lòng chấn động.
Trình Loan Loan lắc đầu, không đồng tình nói:
“Nếu con không thích cường quyền, vậy hãy nghĩ cách thay đổi nó, không nên ở đây né tránh, thờ ơ lạnh nhạt, chỉ biết lên án.”
Trình Chiêu quay đầu:
“Ý của nhị cô là con phải cầu xin nhi tử huyện lệnh trấn Phượng Hoàng tha thứ?”
Trình Loan Loan im lặng một lúc rồi nói:
“Nếu đó là cách duy nhất thì con cũng chỉ có thể làm theo như vậy.”
Ở thời cổ đại này, cùng cường quyền đối kháng chính là tự tìm đường chết, người sống ở đời phải học được lúc nào nên cúi đầu, con đường phía trước rõ ràng là bằng phẳng hanh thông, sao chỉ vì khí phách nhất thời mà bỏ lỡ.”
Đương nhiên nàng cảm thấy Trình Chiêu còn có lựa chọn thứ hai.
Trình lão thái thái vô cùng đau lòng, bà ta làm sao nhìn được tôn tử bảo bối nhà mình phải quỳ gối van xin người khác.
Bà ta bắt lấy tay Trình Chiêu:
“Chiêu nhi, cháu không cần phải cúi đầu, những chuyện này cứ giao cho nãi nãi, nãi nãi quỳ xin hắn, quỳ ba ngày ba đêm, chắc chắn hắn sẽ tha thứ cho cháu.”
Sắc mặt Trình Chiêu phức tạp.
Hắn làm sao có thể để nãi nãi lớn tuổi như vậy còn quỳ trước mặt người khác.
Vả lại, trực giác nói cho hắn biết, kể cả có quỳ xuống xin tha, tên kia cũng sẽ không bỏ qua cho hắn.
Hắn đã đắc tội hai tên kia tới chết, khẳng định bọn chúng sợ hắn đỗ đạt sẽ trở về báo thù, nên chắc chắn sẽ không cho hắn bất cứ cơ hội nào để tham gia khoa cử.
Bất quá, cũng là đi cầu người, hắn có thể đi cầu Thẩm huyện lệnh.
Con đường này là nhị cô đã vì hắn mà vẽ ra.
Hắn nhìn về phía Trình Loan Loan, gằn từng chữ một:
“Nhị cô, con đã hiểu, con sẽ đi tìm Thẩm huyện lệnh.”
Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm, nàng thật đúng là sợ tiểu tử này để tâm vào chuyện vụn vặt không muốn đi trên con đường này. Thẩm huyện lệnh tính cách không tồi, đối với Trình Chiêu cũng có chút ấn tượng, chỉ cần Trình Chiêu mở miệng, Thẩm huyện lệnh chắc chắn sẽ giải quyết chuyện này.
Tính cho đến cùng thì Trình Chiêu cũng là hài tử của trấn Bình An, Trình Chiêu nếu đỗ tú tài, Thẩm huyện lệnh cũng xem như được thơm lây.
Trình lão thái thái ôm ngực nói:
“Chiêu Nhi, cháu nói cái gì mê sảng, huyện lệnh đại nhân làm sao triệu kiến một thư sinh như cháu…” Bà ta đã sống từng này tuổi, cũng chưa gặp qua huyện lệnh đại nhân. Huyện lệnh đại nhân chính là mây trên trời, bọn họ chỉ là thường dân, một người như vậy làm sao bọn họ có thể chạm tới, cũng như so với hai chữ hoàng đế, đều khiến người ta kinh sợ.
“Huyện lệnh đại nhân đến!”
Đúng lúc này, một giọng nói vang dội từ khoảng không của thôn Đại Hà vọng tới.
Trình lão thái thái không thể tin được quay đầu, thôn dân đứng vây xem cũng quay đầu, trên đường chính bên kia núi, một chiếc xe ngựa từ từ dừng lại, trên xe ngựa trước sau có bốn gã nha dịch, huyện lệnh đại nhân cả người phong nhã từ từ bước ra.
Lại thấy phía sau chiếc xe ngựa, còn đi theo một chiếc xe bò, Triệu Đạt đánh xe, lý chính cùng hai nhi tử nhà mình ngồi trên xe.
Cũng vì chờ chiếc xe bò chậm rì rì bắt kịp bằng không hơn nửa canh giờ trước, xe ngựa đã tới thôn Đại Hà.
Màn xe xốc lên, Thẩm huyện lệnh mặc quan phục, đầu đội mũ cánh chuồn từ trong xe đi ra, Viên sư gia đứng ở phía sau huyện lệnh đại nhân, hào quang trên người họ lập tức tràn ra.
Lúc này, đa số thôn dân của thôn Đại Hà đều tập trung ở cửa nhà Trình Loan Loan xem náo nhiệt, huyện lệnh đại nhân vừa đến, mọi người đồng loạt quỳ xuống.
“Thỉnh an huyện lệnh đại nhân!”
Toàn bộ thôn dân phủ phục trên đất, khắp nơi an tĩnh chỉ còn nghe tiếng gió.
Viên sư gia khụ khụ nói:
“Huyện lệnh đại nhân lần này tới thôn Đại Hà, là vì luận công ban thưởng, toàn thể thôn dân thôn Đại Hà nghe lệnh…”
Bạn cần đăng nhập để bình luận