Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 967: Quy phạm quản lý (1)

Đêm đã khuya.
Trình Loan Loan vẫn còn ở trong phòng ngủ nghiên cứu hình thức quản lý của Ủy ban thôn.
Tuy nàng có kinh nghiệm quản lý xí nghiệp, nhưng chuyện quản lý xí nghiệp và quản lý Ủy ban thôn không giống nhau, dân cư ở đây sẽ càng ngày càng phức tạp, lúc trước khi chưa có lưu dân gia nhập thì trong thôn các dòng tộc lớn bé cũng đã có hơn hai mươi chi, nếu có thêm lưu dân đến đây thì các dòng tộc sẽ còn tăng nhiều hơn, điều đáng mừng duy nhất là những lưu dân kia một nhà một họ, không hình thành thế lực tông tộc nên cũng sẽ không tụ lại gây ra chuyện lớn gì.
Triệu thị là họ lớn nhất thôn Đại Hà, tiếp theo là Từ gia, sau đó là Trương gia, Vương gia, một số dòng họ nhỏ đã phát triển nhiều năm ở đây, tộc nhân cũng nhiều một chút nên cũng chọn ra tộc trưởng, có tộc trưởng thì tự nhiên sẽ hợp lại với nhau, một đám người như vậy rất dễ dàng sinh chuyện.
Việc cân nhắc sắp xếp gia tộc lớn nhỏ như thế nào cũng là một đề bài khó giải.
Suốt một đêm Trình Loan Loan chỉ ngủ được hơn một canh giờ.
Sáng sớm hôm sau, khi ngoài trời đã sáng hẳn.
Nàng vừa động người một chút thì ngoài cửa đã có tiếng gõ nhẹ, nàng đáp cho người bên ngoài vào, Ngưng Lam mới bưng vào một chậu nước đặt trên giá.
Trình Loan Loan không cần người hầu hạ đánh răng rửa mặt mà tự mình làm lấy, sau đó ngồi ở trước gương để Ngưng Lam giúp đỡ chải tóc.
Lúc trước không có Ngưng Lam thì nàng chỉ tùy tiện buộc tóc lên, nhìn ra hình ra dáng chút là được, hiện giờ mỗi ngày đều được Ngưng Lam chải đầu thì nàng mới biết trước kia mình tùy tiện bao nhiêu.
Ngưng Lam cũng không có vấn kiểu tóc quá khoa trương, nhưng nhìn đẹp hơn rất nhiều, tóc tai cũng không rơi ra bay tán loạn.
Nàng thay y phục xong thì ra ngoài, phòng ăn đã sớm chuẩn bị xong, một chén bánh canh cùng trứng chiên thịt bằm, ăn xong bữa đã cảm thấy khoang miệng tràn đầy mùi hương.
Tề bà tử đứng bên cạnh hỏi:
"An nhân, bây giờ đã là tuần cuối tháng chín, y phục mùa đông của hạ nhân trong phủ có phải nên chuẩn bị rồi không?"
"Ngươi không nói thì suýt nữa ta đã quên mất chuyện này, chuẩn bị cho mỗi người hai bộ y phục mùa đông, đừng quên giày và vớ."
Trình Loan Loan buông đũa:
"Ngươi cũng đi nói với phường bên kia một tiếng, mỗi công nhân cũng được cấp hai bộ y phục mùa đông, nhân lúc thời tiết chưa lạnh thì mau tìm người làm cho xong."
Tề bà tử gật đầu:
"Vâng, An nhân."
Trình Loan Loan sắp xếp xong chuyện nhà thì mới cầm sổ con đi đến nhà lý chính.
Nàng làm việc ở trong thôn không cần có người bên cạnh hầu hạ, một mình một người đi đến đầu thôn, trên đường gặp được không ít thôn dân, mọi người đều nhiệt tình chào hỏi, nàng cũng nhiệt tình đáp lại.
Mới vừa đến cửa nhà lý chính thì Triệu Thiết Trụ đã từ trong nhà bước ra, nhìn thấy nàng thì nhiệt tình tiếp đón:
"Thẩm tới rồi, mau vào trong ngồi, cháu đi châm trà."
Lý chính từ trong phòng bước ra ngồi cùng Trình Loan Loan dưới tán cây trong sân, thở dài một hơi nói:
"Đêm qua ta cả đêm không ngủ, cũng không nghĩ ra được phương án nào, nương Đại Sơn, chuyện này lại phải phiền tới ngươi rồi."
"Cái gì mà phiền với không phiền, ta cũng là người của thôn Đại Hà, chuyện trong thôn cũng chính là chuyện của ta."
Trình Loan Loan ngẩng đầu nhìn về phía Triệu Thiết Trụ đang tính sổ bên kia, vẫy vẫy tay, "Cháu cũng lại đây, có thể cùng nghe một chút, có thể đề xuất thêm ý kiến."
Triệu Thiết Trụ lập tức đóng sổ sách, bước sang ngồi ngoan ngoãn ở bên cạnh cái bàn.
"Thôn chúng ta trước kia cũng không có chuyện gì lớn, quanh năm suốt tháng chỉ có làm ruộng, lý chính thúc là lãnh đạo của cả thôn, chuyện cần quản cũng chỉ có việc đồng áng, hoặc là trong thôn nhà ai có chuyện mâu thuẫn thì lý chính thúc cũng phụ trách giảng hòa một chút, trừ bỏ những việc này thì hình như cũng không có việc gì khác."
Trình Loan Loan mở miệng nói, "Nhưng trong vòng một năm gần đây chuyện trong thôn ngày càng nhiều, lý chính thúc không thể một mình lo liệu quá nhiều việc nên đã để cho Thiết Trụ phụ giúp, thậm chí có lúc Thiết Xuyên cũng đến hỗ trợ..."
Lý chính không ngừng gật đầu.
Trước kia quả thật ông không có nhiều việc để làm, mỗi ngày chỉ là tuần tra trên bờ ruộng một chút, lâu lâu giảng hòa một số mâu thuẫn chính.
Nhưng hiện tại mỗi ngày đều vội đến chân không chạm đất, buổi tối cũng ngủ không ngon, một năm này ông nhìn như già thêm vài tuổi, đây là do quá lao lực mà ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận