Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1279: Người trên đầu quả tim (1)

Lúc chạng vạng, con thuyền đến huyện Hà Khẩu.
Tào Đức Phúc mang theo người đợi trên bến thuyền, nhìn thấy Trình Loan Loan bình an vô sự trở về, cực kỳ xúc động.
"Thân gia mẫu, ngài không sao là tốt rồi, rất nhiều người ở Nam Dương thành đều nói rằng thân gia mẫu bị chết đuối. Ta đã nói mà, những người kia chỉ nói xằng nói bậy mà thôi, quả nhiên là sinh ra cái miệng chỉ để tung tin đồn thất thiệt."
Tào Đức Phúc xoa xoa tay nói:
"Ngồi trên thuyền một ngày cũng vất vả rồi, đêm nay cứ ở lại Tào gia một đêm đi."
Mạnh thị nói theo:
"Cứ cách một canh giờ lão gia lại đến bến thuyền một chuyến, cuối cùng xem như cũng đã chờ được Cung nhân trở về, trong nhà đã chuẩn bị tốt cơm ngon rượu thơm rồi, chỉ chờ Cung nhân thôi."
"Đa tạ ý tốt của thân gia công nhưng ta phải nhanh chóng về nhà."
Trình Loan Loan từ chối:
"Ta rời khỏi nhà đã nhiều ngày, thật sự rất nhớ thương mọi người, mong thân gia công thông cảm."
Tào Đức Phúc đương nhiên có thể thông cảm, hắn lập tức sắp xếp xe ngựa đưa đoàn người Trình Loan Loan trở về thôn Đại Hà.
Trên quãng đường trở về, sắc trời hoàn toàn tối sầm.
Có điều trấn Đại Hà đã là một thành thị loại nhỏ, ban đêm cũng có đèn lồng chiếu sáng, còn nhìn thấy mấy ngọn đuốc ấm áp ở phía xa xa.
Xe ngựa vừa mới đến cổng thôn đã bị đội tuần tra ngăn lại. Người của đội tuần tra còn chưa kịp hỏi han thì đã thấy Trình Giáp ngồi trước xe, thoáng chốc trở nên vui mừng, la lớn:
"Là nương Đại Sơn trở về, mọi người đừng làm việc nữa, nương Đại Sơn về rồi này."
Trong chốc lát tất cả người trong thôn đều tuôn đến đây.
Nhiều ngày trước, Đại Sơn gặp chuyện không may, nương Đại Sơn đi tới Nam Dương thành để tìm người, từ lúc đó trái tim của những người trong thôn đều chưa từng an ổn.
Sau đó có tin tức truyền đến từ Nam Dương, nói rằng Đại Sơn chết đuối, nương Đại Sơn lên núi tìm nhi tử cũng bị nước lũ cuốn trôi mất, sống không thấy người, chết chẳng thấy xác....
Ngày đó lúc tin tức được truyền tới, cả trấn Đại Hà bị bao phủ bởi bầu không khí u ám, rất nhiều người đều khóc.... Nhưng mọi người không tin rằng nương Đại Sơn lại chết đi như vậy....
Trấn Đại Hà đang xây chùa, ngay khi bốn bức tường của ngôi chùa được xây xong, mỗi ngày đều nhận được hương khói của mọi người ở trấn Đại Hà.
Mỗi ngày nhóm thôn dân đều đến chùa tế bái, tạm thời trong chùa chưa có tượng phật nên mọi người liền thắp hương bái trời đất thần tiên, khẩn cầu ông trời phù hộ nương Đại Sơn sống sót trở về.
"Ta biết ngay là nương Đại Sơn sẽ không xảy ra chuyện gì không may mà."
"Người tốt như vậy, ông trời sẽ luôn phù hộ, sao có thể chết trẻ thế được."
"Còn có Triệu Hữu Kim ở trên trời che chở nữa, nhất định nương Đại Sơn của chúng ta có thể sống đến chín mươi chín tuổi."
Trình Loan Loan dở khóc dở cười, sống đến chín mươi chín tuổi chẳng phải sẽ thành lão yêu tinh luôn sao.
Nàng mở miệng nói:
"Cám ơn mọi người đã lo lắng cho ta, ta rất khỏe, không sao cả."
"Ôi chao, tức phụ lão đại, cuối cùng thì con cũng về rồi."
Triệu lão thái thái gạt đám người ra chen vào, ôm lấy Trình Loan Loan:
"Con có biết ta và cha con đều sốt ruột suýt chết rồi không, nếu con còn không trở về thì hai thân già chúng ta còn dự tính đi Nam Dương thành một chuyến.... May mà con không sao cả, tốt quá rồi, đây quả thật là một chuyện cực kỳ tốt. Con ngồi thuyền cả chặng đường về, vẫn chưa ăn cơm phải không? Đi đi đi, trong nhà gì cũng có cả...."
Lão thái thái nói xong, lúc này mới để ý tới bên cạnh nàng còn một người đang đứng:
"Đại Sơn, cháu thế nào? Không sao chứ?"
Triệu Đại Sơn im lặng.
Hắn đã đứng ở đây một hồi lâu mà không có người nào hỏi han hắn một câu, ngay cả a nãi ruột thịt của hắn cũng chỉ nhẹ nhàng hỏi một câu cho có lệ.
Trước kia, người a nãi thích nhất chính là đại tôn tử hắn, bây giờ người trên đầu quả tim của a nãi có lẽ là nương của hắn.
"Đại tẩu, ta thật sự bị dọa chết rồi."
Tôn thị khóc lớn nhào lại đây:
"Nếu đại tẩu gặp chuyện không may thì ta cũng không muốn sống nữa, hu hu hu...."
Triệu Đại Sơn vẫn im lặng.
Được rồi, tam thẩm trước kia thường xuyên cãi nhau với nương cũng đặt nương trên đầu quả tim luôn rồi.
Nương hắn là may mắn của cả nhà, là may mắn của cả thôn, cũng là may mắn của cả trấn Đại Hà....
Bạn cần đăng nhập để bình luận