Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1422: Tiểu binh nữ phẫn nam trang (2)

"Tốt quá rồi."
Tiểu binh mặt trắng lập tức ngồi xuống trước mặt Trình Loan Loan:
"Tửu lượng của ta cực kỳ tốt, để ta uống cùng Tuệ Thục nhân."
Nàng ấy liên tục uống hai chén to, sau đó đưa một chén đến tay Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan thật sự không muốn uống nữa, một là bởi vì tửu lượng của nàng không tốt, hai là bởi vì rượu này không ngon lắm, uống xong dạ dày cứ có cảm giác cồn cào khó chịu.
Nàng liền lấy tay đẩy ra:
"Ta đã uống ba chén rồi, không thể uống tiếp nữa."
Lúc nàng đẩy ra, tiểu binh mặt trắng lại nghĩ nàng định nhận lấy nên buông lỏng tay, vì thế cả chén rượu đều đổ lên y phục của Trình Loan Loan.
"Xin lỗi, xin lỗi."
Tiểu binh mặt trắng hoảng sợ, vội vàng dùng tay áo lau rượu trên người Trình Loan Loan:
"Từ nhỏ tay chân ta đã lóng nga lóng ngóng, đến nay vẫn không sửa được tật xấu này.... Sao ta lại có thể làm ướt y phục của Tuệ Thục nhân được chứ. Xin lỗi, thật sự xin lỗi."
Triệu Tam Ngưu ngồi bên cạnh Trình Loan Loan cứ như vậy trơ mắt nhìn một tiểu binh dùng tay áo của mình cọ tới cọ lui trên người mẫu thân hắn.
Cho dù tiểu binh này có nhỏ tuổi hơn nữa thì cũng là nam tử, đây là cố ý ăn đậu hủ nương hắn phải không?
Lúc nương ở trong thôn luôn được rất nhiều người thích, có Triệu Phú Quý không sợ gì hết, có Thẩm Huyện lệnh một lòng vì dân còn có một đống người qua đường Giáp Ất Bính Đinh gì đó muốn cầu thân.... Trước đó không lâu nhị ca còn viết thư cho hắn, nói Tần vương ở Kinh thành cũng có suy nghĩ không nên có với nương, còn dặn hắn đặc biệt hỏi thăm xem Tần vương là kiểu người gì....
Bởi vậy nếu tiểu binh mặt trắng mười lăm, mười sáu tuổi trước mắt này thích nương hắn thì hắn cũng chẳng hề cảm thấy kỳ lạ.
Hắn sải bước tới, hẩy mông một cái, hất tiểu binh mặt trắng ra.
Tiểu binh mặt trắng đang một lòng một dạ lau khô rượu trên người cho Trình Loan Loan. Nàng ấy vốn là nữ tử, đương nhiên sẽ không chú ý tới sự khác biệt giữa nam và nữ, mà Trình Loan Loan cũng biết tiểu binh này thật ra là một cô nương nên cũng không cảm thấy việc này có gì không ổn cả. Hai người đều đang lau sạch rượu trên người....
Triệu Tam Ngưu bất ngờ đụng một cái, tiểu binh mặt trắng kia không kịp đề phòng nên bị hất mạnh ra, ngã xuống đất.
"Ngươi đụng ta làm gì?"
Nàng ấy đứng dậy từ trên mặt đất, giận dữ trừng mắt với Triệu Tam Ngưu.
Nàng ấy đến muộn nên không quen biết mấy tiểu binh cấp thấp nhất này, cũng không biết Triệu Tam Ngưu chính là nhi tử Tuệ Thục nhân.
Triệu Tam Ngưu nhìn nàng ấy rất không vừa mắt, dám ăn đậu hủ của nương hắn ngay trước mặt hắn, tưởng hắn chết rồi hay sao?
Hắn cười lạnh, từ trên cao nhìn xuống nàng ấy:
"Chính là đụng ngươi đấy."
Nụ cười này lại làm tiểu binh mặt trắng tức đến nổ tung.
Từ nhỏ đến lớn nàng ấy luôn là châu báu được mọi người nâng niu trong lòng bàn tay, còn chưa bao giờ có ai dám đối xử với nàng ấy như vậy.
Nàng ấy đưa tay lên rút bội kiếm ở bên hông ra, xông tới:
"Dám đụng ta thì cũng phải có bản lĩnh đụng được ta, đến đây, xem ngươi có thể tiếp được mấy chiêu của ta."
Triệu Tam Ngưu tiếp chiêu mà không hề sợ hãi. Dám có suy nghĩ không nên có với nương hắn cơ đấy, để xem hắn dạy dỗ đồ khốn kiếp này như thế nào.
Hai người cứ như vậy đánh nhau trong nhà ăn.
Trình Loan Loan hoàn toàn không hiểu sao tiểu tử Tam Ngưu này lại đột nhiên trở nên hiếu chiến như vậy, nàng cao giọng nói:
"Tam Ngưu, con dừng tay, đừng đánh nữa."
Triệu Tam Ngưu sao có thể nghe theo, cầm đao xông lên, qua năm sáu chiêu, thanh đao kia kề lên cổ của tiểu binh mặt trắng.
Tiểu binh mặt trắng không thể tin nổi:
"Ngươi chỉ là một tiểu binh mà thôi, sao có thể đánh thắng ta được. Không được, đánh lại trận nữa."
"Đủ rồi."
Hạ Tiêu nói với giọng lạnh lùng:
"Triệu Cảnh Vu, Nguyễn Thành, hai người các ngươi coi thường quân kỷ quân quy, ẩu đả trước mặt mọi người, phạt úp mặt vào tường suy nghĩ ba ngày."
Bạn cần đăng nhập để bình luận