Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 491: Cùng đi Nam Dương (1)

Xong xuôi chính sự, thời gian còn sớm, Trình Loan Loan mang theo hai hài tử đi dạo trên đường, dự định mua chút gì đó trở về cho tiểu tôn nữ.
Đi tới đi lui, đột nhiên nhìn thấy cửa chính của một cửa hàng hai tầng dán một trang giấy, bên trên viết ba chữ: Bán cửa hàng.
Thấy Trình Loan Loan dừng bước lại, Triệu Nhị Cẩu cũng nhìn sang, ánh mắt hắn sáng lên:
"Nương, cửa hàng này rất thích hợp làm tửu lâu."
Mặc dù không phải ở đường phố trung tâm, nhưng cũng coi như là mặt tiền giáp đường, có hai tầng, rất rộng rãi, đằng sau lại còn có một cái sân nhỏ.
Nơi này trước đó là một trà lâu, nhưng mà buôn bán không tốt nên chỉ có một tiểu nhị đang lau bàn, trừ người đó ra rốt cuộc không nhìn thấy người thứ hai.
Ba người đi vào, tiểu nhị liền nhiệt tình chào đón:
"Ba vị là uống trà hay là nghe sách, nhưng mà hôm nay không đúng dịp, tiên sinh thuyết thư trong nhà có một chút chuyện không tới được, nhưng mà trà là trà thượng hạng, ta rót cho ba vị."
Trình Loan Loan cười nói:
"Bảo chưởng quỹ của các ngươi ra đây một chút, ta muốn nói chuyện mua cửa hàng."
Tiểu nhị kia lập tức cất giọng nói:
"Ngôn chưởng quỹ, có người mua cửa hàng đến."
Trong hậu viện một nam tử trung niên mặc trường sam vội vàng đi ra, vẻ mặt buồn thiu, người rất gầy gò.
Trình Loan Loan cũng có thể hiểu được, cửa hàng lớn như thế mỗi ngày đều chịu lỗ, đổi thành bất luận kẻ nào cũng sẽ sầu đứt ruột.
"Cửa hàng này là của tổ tiên Ngôn gia chúng ta truyền xuống, vốn dĩ ta cũng không muốn bán sản nghiệp tổ tiên, nhưng thật sự không có cách nào khác."
Ngôn chưởng quỹ thở dài, "Từ sau khi lão phụ thân ta qua đời, việc kinh doanh của quán trà này càng ngày càng tệ, ta không giỏi kinh doanh, nhi tử ta cũng không thích quản lý cửa hàng, cứ như vậy kéo dài hơi tàn ba năm, ta nghĩ, vẫn bán đi cho rồi. Trước kia ra giá là một ngàn hai trăm lượng bạc, nhưng một số người nghe xong giá cả liền bỏ chạy, ta cũng không dám đưa ra giá lung tung nữa, chỉ một giá duy nhất, một ngàn lượng, nếu vẫn chê đắt thì ta không bán nữa."
Trình Loan Loan đi dạo bên trong cửa hàng một vòng, cũng đến hậu viện đi lòng vòng, cửa hàng này tuy là tổ truyền, nhưng hẳn là hàng năm đều sửa chữa, trong trong ngoài ngoài bảo dưỡng vô cùng tốt, cửa sổ và khung cửa đều được sơn mới, hai cây ở hậu viện mọc rất tốt.
"Được, vậy thì một ngàn lượng."
Trình Loan Loan đồng ý, "Có điều trên tay ta tạm thời không lấy ra được nhiều bạc như vậy, có thể giao năm mươi lượng tiền đặt cọc trước, nửa tháng sau trả hết bạc được không?"
Trong khoảng thời gian này, chủ yếu là dựa vào món kho kiếm tiền, trừ tất cả chi phí, lợi nhuận mỗi ngày đại khái khoảng mười lăm lượng bạc.
Một tháng qua có tiền thu có chi tiêu, bạc qua đường sáng trên tay đại khái là khoảng bốn trăm năm mươi lượng.
Việc buôn bán xà phòng đã lăn bánh, thời gian nửa tháng, trong nhà nhất định có thể gom đủ số tiền kia.
Về phần số bạc bán dạ minh châu còn lại trước đó, đây là nàng giữ lại thăng cấp cho tủ chứa đồ, không tính cống hiến ra.
Trình Loan Loan trực tiếp lấy một tờ ngân phiếu năm mươi lượng ra.
Từ ngày Ngôn chưởng quỹ treo bảng hiệu bán cửa hàng lên, đây là lần đầu tiên nhìn thấy ngân phiếu.
Hắn gian nan thở dài một hơi, nói ra:
"Ta còn có một yêu cầu quá đáng, tiểu nhị trong quán trà tên là Thiết Tử, là hài tử trong nhà một họ hàng xa Ngôn gia chúng ta, trưởng bối trong nhà đều chết sạch, ta hỗ trợ cho một miếng cơm ăn, hi vọng các ngươi có thể để cho hài tử này tiếp tục ở lại kiếm miếng cơm ăn..."
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua hài tử kia, trong quán trà mặc dù không làm ăn được, nhưng hài tử này vẫn luôn bận rộn lau bàn lau cầu thang, đúng là chịu khó.
Nàng gật đầu:
"Nếu như hắn làm việc đàng hoàng, ta vẫn sẽ giữ lại, nếu như dám giở thủ đoạn thì ta cho dù làm trái lời hứa cũng sẽ đuổi ra ngoài."
Ngôn chưởng quỹ nở nụ cười nói:
"Triệu tẩu tử yên tâm đi, chắc chắn sẽ không có ngày đó đâu."
Chuyện này cứ thế quyết định, còn ký khế ước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận