Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1277: Tặng người hoa hồng, tay còn vương hương (1)

Tiêu đề chương là một câu ngạn ngữ cổ của người Ấn Độ, có nghĩa là một việc rất bình thường và nhỏ nhặt như tặng một bông hồng cho ai đó nhưng mang lại nhiều hạnh phúc, sự ấm áp sẽ từ từ dâng lên, thấm nhuần và bao trùm trái tim của cả người tặng hoa và người nhận hoa.
Trình Loan Loan ho khan hai tiếng.
Trong lòng nàng đã sớm có kế hoạch nhưng phải sau khi xác định Lữ đại nhân không có kế hoạch khác thì nàng mới có thể nói ra tính toán của mình.
Nàng mở miệng nói:
"Lúc trước khi Thẩm Huyện lệnh của huyện Bình An còn tại chức đã lên kế hoạch xây dựng một bến thuyền cỡ lớn ở thôn Đại Hà, lấy bến thuyền Đại Hà làm điểm khởi đầu, mở một kênh đào thông với bến thuyền ở bốn phương tám hướng. Trước mắt kế hoạch này đã bị gác lại, chủ yếu là bởi vì không có nhân công. Ngụy Huyện lệnh đương nhiệm dự tính lúc vào thu khi việc đồng áng rảnh rỗi sẽ cưỡng ép trưng cầu lao động làm việc này nhưng bây giờ có hơn hai vạn nạn dân này, vừa lúc có thể giúp đỡ được."
Tuy nói cưỡng ép trưng cầu lao động là mệnh lệnh mà dân chúng thời đại này phải phục tùng nhưng ở thời điểm quốc thái dân an mà cưỡng ép trưng cầu dân chúng làm việc nặng thì sẽ dễ dẫn đến bị dân chúng oán than.
Bây giờ trấn Đại Hà phát triển không ngừng, không thể để cho những lời oán than của dân chúng hủy hoại được.
Lữ đại nhân khiếp sợ mở miệng:
"Trấn Đại Hà vừa mới thành lập mà đã muốn làm công trình lớn như vậy sao? Cho dù có nhân công nhưng bạc thì sao? Cho dù mở một kênh đào từ trấn Đại Hà đến huyện Hà Khẩu thì ít nhất cũng phải tốn hai ba vạn lượng bạc...."
"Trấn Đại Hà sẽ nghĩ giải pháp cho vấn đề bạc, bây giờ điều quan trọng là Lữ đại nhân có bằng lòng cho những nạn dân đó đến trấn Đại Hà mở kênh đào không?"
Trình Loan Loan cười nói:
"Hơn hai vạn nạn dân, ít nhất có một vạn nam đinh, có những người này hỗ trợ, khoảng cuối năm nay là có thể hoàn công."
Đương nhiên Lữ đại nhân bằng lòng.
Nếu tất cả nạn dân không ổn định đó đều đến trấn Đại Hà của Hồ Châu làm việc thì Nam Dương thành sẽ nhanh chóng khôi phục lại sự phồn hoa của ngày xưa.
Mà sự hồi sinh của Nam Dương thành sau tai họa sẽ được coi là một chiến tích của hắn.
Đương nhiên, hắn không dám tham công, chuyện này là Tuệ Cung nhân mở đầu, lúc viết sổ con hắn phải tỉ mỉ nhắc tới công đức của Tuệ Cung nhân."
"Ngoài ra...."
Trình Loan Loan tiếp tục nói:
"Tai họa lũ lụt lần này khiến rất nhiều cụ già ốm yếu, nữ tử và trẻ nhỏ mất đi trụ cột trong nhà, bọn họ không có khả năng tham gia mở kênh đào, chỉ có thể ở lại Nam Dương, chờ sau khi nước lũ hoàn toàn rút khỏi thì sẽ trở lại trong thôn, bắt đầu cuộc sống một lần nữa. Có điều bây giờ đã là giữa cuối tháng năm, sau khi nước lũ hoàn toàn rút khỏi thì có lẽ đã đến tháng sáu. Thời tiết lúc đó đã quá muộn để trồng lúa trồng bông, chỉ có thể trồng một ít rau dưa linh tinh, khó có thể duy trì kế sinh nhai của một nhà."
Lữ đại nhân nuốt một ngụm nước miếng:
"Ý của Tuệ Cung nhân là?"
"Thời tiết đó thích hợp trồng hoa."
Trình Loan Loan cười:
"Hoa cúc hoa lan đều được trồng vào mùa hạ, hai ba tháng là có thể nở hoa. Ta muốn để cho những khu vực bị ảnh hưởng nghiêm trọng trồng hoa, dựa theo chất lượng và độ tươi đẹp của hoa để chia cấp bậc thu mua, tuyệt đối sẽ không làm nạn dân chịu thiệt."
Sản lượng của phường cam du mãi vẫn không thể tăng lên được, một là bởi vì chưa mở rộng đủ quy mô, hai là vì khuyết thiếu nguyên vật liệu.
Nguyên vật liệu hiện tại chủ yếu đều do Trình Viên Viên cung cấp. Vườn hoa thoạt nhìn thì lớn, hoa nở cũng tươi tốt nhưng sau khi thu hoạch, phơi nắng rồi xay nghiền thành bột thì số lượng vốn không nhiều. Đây cũng là một trong những lý do khiến mãi vẫn không thể mở rộng được thị trường của sản phẩm dưỡng da.
Đất đai sử dụng được ở trấn Đại Hà đã rất eo hẹp, không có khả năng còn dư đất để trồng hoa, vốn nàng dự tính bảo Ngôn chưởng quỹ đến mấy thôn lân cận để xem xét nhưng còn chưa kịp phân phó thì Nam Dương đã xảy ra chuyện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận