Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 121: Huyện lệnh nhìn bằng con mắt khác 1

Trình Loan Loan và bốn nhi tử chia làm hai ngả đường.
Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu đi bàn chuyện hợp tác với tửu lâu trấn Bình An, nàng dẫn theo Triệu Đại Sơn và Triệu Tứ Đản đi đến học đường Đức Khang. Nàng đứng ở cửa học đường Đức Khang nghe ngóng một chút mới biết thì ra học đường này cũng thu nhận đồng sinh. Mặc dù sơn trưởng học đường chỉ là một lão tú tài, nhưng học phí ở đây lại rẻ hơn ở thư viện Nam Phủ. Học phí mỗi tháng một lượng bạc, còn có thể dùng lương thực để trả. Học đường này có hai lớp với khoảng năm mươi, sáu mươi học tử.
Trình Loan Loan chỉ đành nghe ngóng xem trấn Bình An có trường tư thục nào khác nữa không.
“Trường tư thục nhỏ nhất chắc là trường học gia tộc của gia đình Vương viên ngoại. Người nhà Vương gia không nhiều, đối với việc chiêu sinh thì chỉ yêu cầu người nhập học thuộc ít nhất Tam Tự Kinh, Bách gia tính.”
Nam nhân bán giấy và bút mực nhìn hai tiểu tử sau lưng Trình Loan Loan."
Nếu hài tử lớn như vậy mà không biết chữ gì, chỉ sợ không có học đường nào chịu thu nhận đâu.”
Hài tử ba chỏm khoảng ba, năm tuổi không biết chữ là chuyện hết sức bình thường.
Nhưng hài tử mười tuổi vẫn chưa biết chữ thì chính là không có thiên phú đọc sách, căn bản sẽ không có học đường nào đồng ý dạy dỗ, đưa tiền cũng sẽ không nhận.
Trình Loan Loan thở dài.
Tứ Đản không phải không có thiên phú đọc sách mà là vì bị trễ nải.
Có vẻ Tứ Đản phải ở nhà tự học thuộc những cuốn sách vỡ lòng cơ bản, sau đó mới có thể đến trường tư thục trên trấn đi học.
Hoặc là đưa đến học đường vỡ lòng của thôn Trình gia, nhưng cả đời này nàng cũng không muốn qua lại với đám quỷ hút máu Trình gia nữa. Đây thực sự là lâm vào đường cụt.
“Nương, con sẽ nhờ Thiết Trụ ca dạy con.”
Triệu Tứ Đản hết sức lạc quan."
Thiết Trụ ca nói đọc sách, viết chữ không hề khó, con sẽ nhanh chóng học được.”
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật.
Triệu Thiết Trụ với trình độ văn hóa gà mờ kia đừng có vừa học vừa lừa gạt người khác.
Chuyện này phải tính toán thật kỹ.
Bên nàng không được thuận lợi, nhưng phía Triệu Nhị Cẩu và Triệu Tam Ngưu lại một đường thông suốt, liên tiếp bàn bạc ổn thỏa với hai tửu lâu.
Nhưng trấn Bình An không phồn hoa bằng trấn Hà Khẩu, cả hai tửu lâu lớn nhất cũng chỉ đặt trước một trăm bát, cộng thêm vào thì tổng cộng bán được sáu trăm bát.
Ở trấn Hà Khẩu bán một bát giá hai văn tiền, bán tất cả năm trăm bán thu về một nghìn văn tiền cũng chính là một lượng bạc.
Ở trấn Bình An bán một bát một văn tiền, bán tổng cộng một trăm bát, thu về một trăm văn tiền, miễn cưỡng không bị thua lỗ.
Như vậy, một ngày kiếm được một lượng.
Mấy người trong nhà cũng đều bỏ sức, không thể để bọn họ làm việc không công, nàng phải tính một chút xem phải trả mỗi người bao nhiêu tiền.
Tiền công trả ít cũng không được, như vậy sẽ khiến mọi người nghĩ nàng hẹp hòi, trả nhiều quá cũng không được. Bốn tên tiểu tử này sau khi tích được một chút tiền chắc chắn sẽ cầm tiền lên trấn mua đồ, có thể đoán được từ những lương thực “lai lịch bất chính” trong nhà.
Trình Loan Loan tính toán cả một đường. Xe bò lắc lư dừng lại trước cửa thôn Đại Hà. Triệu Đạt muốn lên núi đốn củi, mẫu tử bọn họ xuống xe trước, gánh thùng gỗ về nhà.
Các hộ gia đình trong thôn đang sửa sang lại nóc nhà.
Trình Loan Loan biết nóc nhà của mình cũng bị dột, nếu không phải gần đây hạn hán, không có mưa nên mới không thể trải nghiệm một chút cảm giác “bên ngoài mưa to, trong nhà mưa bé”.
Nàng mở miệng nói:
“Đợi có tiền, chuyện đầu tiên ta làm chính là xây nhà.”
Triệu Đại Sơn lập tức gật đầu:
“Từ ngày mai, mỗi ngày con sẽ tích một ít đất phôi, tích đủ rồi là có thể xây nhà.”
Triệu Nhị Cẩu cũng nói:
“Con và đại ca sẽ cùng nhau làm đất phôi.”
Sau đó trở về hắn đã suy nghĩ rõ ràng, Thủy Cần không muốn gả cho hắn cũng bởi vì nhà hắn không có chỗ ở.
Tam Ngưu cũng phải lấy tức phụ rồi, nếu người Tam Ngưu thích không muốn gả qua đây vì trong nhà không có chỗ ở thì Tam Ngưu chắc chắn rất đau lòng.
Hắn không thể để hai đệ đệ cũng rơi vào tình cảnh giống hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận