Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1596: Đa tạ Tuệ phu nhân cứu mạng (2)

Triệu Tam Ngưu lập tức xoay lưỡi đao lại, dùng sống đao đánh vào cổ của người Tịch Cơ Quốc, đánh ngất từng người từng người một.
Nhưng động tác của hắn vẫn hơi chậm, mới đánh hôn mê ba bốn người thì những người khác đã mổ bụng mình, mặt hướng về phía Đông, quỳ trên mặt đất, máu chảy thành sông....
"Nương, nương không sao chứ?"
Triệu Tam Ngưu xoay người xuống ngựa, chạy về phía Trình Loan Loan.
Trên người Trình Loan Loan bị dính khá nhiều máu, xiêm y nhiễm một mảng đỏ lớn, thoạt nhìn rất dọa người nhưng thực tế không hề bị thương.
Nàng đang muốn nói chuyện thì thấy một đội ám vệ đang lao đến cực nhanh, vừa nhìn đã biết là người của Tần vương.
Phía sau ám vệ còn có Trương tiên sinh và hơn năm mươi học trò cùng ngồi xe ngựa đến.
"Trình tiên sinh không sao chứ?"
"Sao trên người Trình tiên sinh đầy máu thế này, mau lên xe ngựa nằm nghỉ."
"Nhanh chóng trở về thành tìm đại phu...."
Nhóm học trò luống cuống tay chân khiêng Tần Vương đang hôn mê bất tỉnh lên xe ngựa trước, bên trong còn có Lý Kiện đang nằm.
Sau đó đánh một cỗ xe ngựa khác tới, bảo Trình Loan Loan nhanh chóng vào trong nằm nghỉ.
"Đợi một lát."
Trình Loan Loan quay đầu nhìn về phía Triệu Tam Ngưu:
"Chuyện này cực kỳ quan trọng, lập tức mang người còn sống về giao cho sư phụ con để sư phụ con và Phiêu Kỵ Đại tướng quân thẩm vấn, người của con cũng bị thương không ít, nhanh chóng quay về điều trị...."
Sau khi xác định Trình Loan Loan không sao, Triệu Tam Ngưu mới quay đầu lại hỏi tình hình thương tích của các huynh đệ, cùng may không có ai chết cả, người bị thương nặng nhất vẫn ổn định.
Hắn biết chuyện này không thể chậm trễ, lập tức bảo người trói tất cả người Tịch Cơ Quốc mặc kệ còn sống hay là đã chết lại, ném lên lưng ngựa, đoàn người nhanh chóng quay về quân doanh.
Trình Loan Loan cũng lên xe ngựa.
Vừa nãy nàng ngồi trên lưng ngựa xóc nảy lâu như vậy, còn hao phí không ít tinh thần và sức lực, thật sự là hơi mệt mỏi.
Nàng ngồi trên chiếc đệm mềm mại, dựa vào bên vách xe, nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này, ngoài xe ngựa vang lên giọng nói của một người:
"Học trò Bàng Kiệt, đa tạ ơn cứu mạng của Tuệ Phu nhân, ân tình của Tuệ Phu nhân, học trò vĩnh viễn ghi nhớ trong lòng."
Tuy rằng Tần vương cũng cứu hắn và Lý Kiện nhưng hắn biết người dũng cảm đứng ra đó là Tuệ Phu nhân, Tần vương là vì đi cùng Tuệ Phu nhân nên mới đứng ra.
Trình Loan Loan vén rèm xe lên, nhìn Bàng Kiệt cưỡi ngựa đi theo bên cạnh xe ngựa của nàng, nói với giọng ôn hòa:
"Ở trước mặt các trò, ta là lão sư, lão sư bảo vệ học trò là đạo lý hiển nhiên, không cần thiết phải nói lời cảm tạ với ta. Trò cũng bị kinh hãi không ít, hai ngày này cũng đừng đến học đường nữa, ở trong nhà nghỉ ngơi cho tốt."
Bàng Kiệt mím môi.
Nếu không phải nhi tử của Tuệ Phu nhân đột nhiên tìm đến thì lúc này đây sợ là Tuệ Phu nhân đã thật sự rơi vào trong tay người Tịch Cơ Quốc rồi.
Tuệ Phu nhân là Tuệ Phu nhân của nước Đại Vũ, nếu như bị Tịch Cơ Quốc mang đi, làm việc cho Tịch Cơ Quốc thì hắn sẽ trở thành tội nhân của nước Đại Vũ....
Không, sao hắn có thể nghĩ như vậy chứ, cho dù Tuệ Phu nhân thật sự đến Tịch Cơ Quốc cũng tuyệt đối không thể phản bội triều Đại Vũ. Có lẽ nàng tình nguyện chết chứ không phản bội quốc gia của chính mình.
Không biết vì sao, hắn vô cùng tin tưởng vào điều này.
Vậy còn hắn thì sao? Sẽ bởi vì sợ hãi gia tộc phải chịu uy hiếp mà chết trước mặt người của Tịch Cơ quốc sao?
Giờ khắc này hắn mới phát hiện, người vốn sợ chết nhất lại là chính bản thân mình.
Đoàn xe chậm rãi đi về phía kinh thành, sau khi vào thành, Tần vương được đưa về Tần Vương phủ, Lý Kiện được đưa về Hoài Nam Hầu phủ, Trình Loan Loan đương nhiên cũng về nhà.
Nàng không bị thương, chủ yếu là mệt mỏi, nằm trên giường nhỏ ngủ non nửa canh giờ liền tỉnh lại.
Nghe thấy tiếng nàng tỉnh lại, Triệu Tứ Đản ngồi ở gian ngoài lập tức đi vào:
"Nương, ngài thật sự làm con sợ muốn chết, sau này chúng ta có thể đừng như vậy nữa hay không...."
Trình Loan Loan gật đầu:
"Được, không bao giờ... như vậy nữa."
"Mỗi lần nương đều đồng ý rất chắc chắn nhưng kết quả mỗi lần đều tự mình xông vào nguy hiểm."
Triệu Tứ Đản mím môi nói:
"Để con bảo tam ca sáng sớm ngày mai đưa nương quay về trấn Đại Hà, đừng bao giờ đến Kinh thành nữa."
"Đứa nhỏ này, chỉ nói lung tung thôi."
Trình Loan Loan vỗ vỗ tay hắn:
"Con đi ra ngoài trước đi, ta thay xiêm y, phải vào cung một chuyến."
Hoàng thượng và hoàng hậu thương cảm nàng bị hoảng sợ, hẳn là sẽ kéo dài tới ngày mai hoặc là ngày mốt mới triệu nàng vào cung hỏi han nhưng nàng không thể không thức thời như vậy được.
Chuyện này không phải chuyện nhỏ, nàng phải báo cáo càng sớm càng tốt.
Vẻ mặt Triệu Tứ Đản không tình nguyện nhưng hắn biết dù sao đi nữa cũng không thể thay đổi quyết định của nương nên chỉ có thể ngoan ngoãn đi ra ngoài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận