Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1260: Phụ tử trong cơn lũ (2)

Vì nơi này là thôn trang nên có thể nhìn thấy rất nhiều cây lớn, chẳng qua mực nước quá cao nên chỉ có thể nhìn thấy ngọn cây.
Trong đó có một cây sao đang lắc lư kịch liệt, sau khi đến gần thì có thể nhìn thấy trên ngọn cây có một hài tử đang gào khóc.
Mà dưới mông hài tử đang có một bàn tay đỡ lấy, chủ nhân của đôi tay kia chỉ lộ ra có nửa cái đầu, là một hán tử hơn hai mươi tuổi, hắn gian nan ngửa đầu, muốn hít thật nhiều không khí, nhưng sóng nước đánh úp lại đã ngập qua nữa cằm hắn, đến đôi môi, chiếc mũi rồi đôi mắt... Hắn liều mạng lắc đầu dạt nước ra, bàn tay nỗ lực nâng lên.
Hắn động một cái thì ngọn cây lại lắc lư một chút. Một ngọn cây nhỏ bé không có cách nào chịu được sức nặng của một nam tử thành niên... "Là Dương lão tam!"
Hoàng nương tử kích động hô lên:
"Dương lão tam và tiểu nhi tử của hắn còn sống, bọn họ không có chết, Tuệ Cung nhân, cứu bọn họ đi... " Nếu nàng ấy không nói thì Trình Loan Loan cũng sẽ cứu người.
Nàng sờ sờ tay áo mua một sợi dây thừng từ trong thương thành, nhanh chóng cho Trình Giáp cùng Trình Ất cột vào eo, hai người bọn họ nhảy vào dòng lũ bơi về hướng hai phụ tử trên ngọn cây kia.
Dương lão tam cho rằng mình sẽ phải chết ở nơi này, hắn chết cũng không sao, chủ yếu là con của hắn mới năm tuổi, nếu hắn chết đi thì nhi tử phải làm sao... Có thể hắn không cần nghĩ đến vấn đề này, lũ lớn như vậy chỉ sợ là nhi tử hắn cũng không sống nổi.
Cũng tốt, cũng tốt, phụ tử bọn họ chết cùng một chỗ cũng tốt... "Cha, có thuyền tới!"
Dương Tiểu Nhi vui mừng kêu to.
Dương lão tam cười khổ, cứ cho là triều đình cho thuyền cứu viện thì tuyệt đối cũng sẽ không đến thôn Hòe Hoa bọn họ, tình hình thiên tai ở thôn Hòe Hoa thật sự quá nghiêm trọng.
Hắn nhìn ngọn cây lắc lư, nhìn dòng lũ vẩn đục, thở dài một hơi, chầm chậm nói:
"Nhi tử, con nhất định phải sống sót, cha chỉ có thể đi cùng con tới đây..."
Tay hắn chậm rãi buông mông nhi tử, một tay khác cũng rời khỏi ngọn cây, hai chân cuốn lấy thân cây cũng chậm rãi mất đi sức lực... Đúng lúc này, hình như có người kéo lấy vai hắn.
Hắn quay đầu lại, không thể tin vào mắt mình.
Thế mà thật sự có thuyền đến!
Còn có người nhảy xuống nước cứu hắn!
Eo hắn bị dây thừng cuốn lấy, ngay sau đó nhi tử của hắn cũng được người ta ôm xuống, trên người cũng quấn dây thừng.
Người trên thuyền đồng tâm hiệp lực kéo dây thừng kéo bọn họ lên thuyền, phủ thêm không biết bao nhiêu cái bao tải.
"Dương lão tam!"
Hoàng nương tử vui sướng nhìn hắn:
"Vị này chính là Tuệ Cung nhân, nếu không có Tuệ Cung nhân mang theo người tới thôn Hòe Hoa thì chỉ sợ ngươi và nhi tử..."
Dương lão tam lập tức ấn nhi tử của mình quỳ trên thuyền:
"Tạ ơn Tuệ Cung nhân cứu mạng, tiểu nhân nguyện ý làm trâu làm ngựa hồi báo Tuệ Cung nhân..."
"Ngươi đứng lên trước đi."
Trình Loan Loan mở miệng:
"Ngươi cẩn thận nói cho ta những người khác trong thôn Hòe Hoa đã đi đâu rồi?"
Dương lão tam ngẩng đầu, chỉ về ngọn núi phía tây nam:
"Tất cả mọi người đã chạy lên núi trốn..."
Lần này lũ tới rất nhanh, lúc nước vừa tràn từ trên núi xuống thì thôn dân cũng nghĩ không có gì nghiêm trọng, hắn cũng không để trong lòng, tiếp tục làm ruộng.
Tuy nhiên nước càng lúc càng nhiều, ruộng đồng đường xa rất nhanh đã bị nhấn chìm, nhà ở cũng dần dần bị vùi trong nước, lúc này bọn họ mới ý được sự nghiêm trọng của chuyện này.
Hắn nhớ rõ khi lũ còn chưa xiết thì Hoàng Vĩ, nam nhân của Hoàng nương tử đã kêu gọi thôn dân chạy trốn, nhưng chỉ có một ít người nghe theo Hoàng Vĩ chạy nạn, những người đó mới vừa chạy xong thì dòng nước đã nhấn chìm con đường duy nhất để ra vào thôn.
Mọi người vội vàng chạy tới nhà lý chính tránh lũ bởi vì nhà lý chính nằm ở chỗ cao, nhưng lũ lụt cuồn cuộn không ngừng, nhà lý chính cũng không giữ được bao lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận