Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1602: Quyên tặng năm trăm vạn cân lương thảo (2)

"Tục ngữ nói binh mã chưa động, lương thảo đã đi trước, không thể đợi sắp khai chiến mới đưa lương thảo tới, như vậy sẽ khiến lòng quân bất ổn."
Trên mặt Trình Loan Loan lộ ra ý cười:
"Nửa năm trước ta vừa tới kinh thành, không phải đã tới quân doanh thăm Tam Ngưu một chuyến sao, khi đó ta muốn tự ủ rượu, còn mua trước rất nhiều lương thực chất trong kho ở ngoại ô kinh thành, khoảng thời gian này luôn bận rộn, đã quên mất chuyện này. So với lấy lương thực đi ủ rượu, chi bằng làm lương thảo đưa tới tiền tuyến, cũng coi như là ta hiến một chút sức mỏng cho trận chiến này."
Triệu Tứ Đản luôn bận học hành, không biết chuyện này cũng bình thường, hắn không cảm thấy kỳ quái.
Trình Chiêu sống ở ngoại ô, càng không thể biết động hướng của Trình Loan Loan.
Vì vậy, lời nàng nói không khiến họ nghi ngờ gì.
Đương nhiên, ngoại trừ Trình Ất vẫn luôn theo bên cạnh nàng.
Nếu Trình Giáp cũng ở kinh thành, có lẽ sẽ có tâm trạng giống hệt Trình Ất.
Sau khi biết trong tay nhị cô có một lượng lớn lương thực, Trình Chiêu lập tức đi hẹn gặp Hộ Bộ Thượng Thư.
Trình Loan Loan thì dẫn Trình Ất thuê một kho ở ngoại ô, chất đầy lương thực trong kho ngay trong đêm.
Lương thực thời thái bình thịnh thế không tính là đắt, gạo trắng chỉ tốn mười văn tiền một cân, nhưng bởi vì chưa tới vụ mùa, rất khó mua được nhiều như thế.
Cho nên nàng dứt khoát dùng giá bán phá giá hai văn tiền một cân, mua hơn năm trăm vạn cân lương thực, tổng cộng tốn hơn một vạn lượng bạc.
Nàng tính sổ, mười vạn quân sĩ một tháng ăn được ít nhất ba trăm vạn cân lương thực, nàng quyên tặng năm trăm vạn cân, có thể giúp mười vạn quân sĩ ăn được gần hai tháng, cộng thêm lượng chuẩn bị của triều đình, ba tháng không thành vấn đề.
Chuyện Tuệ phu nhân quyên tặng năm trăm vạn lương thảo cho triều đình tại triều đã truyền khắp cả kinh thành trong một đêm.
Các đại thần trong triều cũng xôn xao.
"Năm trăm vạn cân lương thực, Tuệ phu nhân thật hào phóng."
"Quốc khố cũng không có nhiều lương thực như vậy, sao Tuệ phu nhân lại trữ nhiều như vậy?"
"Trình đại nhân, nhị cô của ngươi mua đâu được nhiều lương thảo như vậy?"
Trình Chiêu suy nghĩ.
Lúc nhị cô nhắc chuyện này, hắn tưởng hai ba chục vạn cân lương thảo đã lớn lắm rồi, hắn nào biết lại là năm trăm vạn cân.
Thực ra giá của năm trăm vạn cân lương thực không đắt, mười văn tiền một cân, cũng tức là gần năm vạn lượng bạc, khoản tiền này, ít nhất đối với nhiều thế gia chung đỉnh mà nói không đắt, nhưng rất khó rất khó mua được, ai cũng sẽ không khi không mua nhiều lương thực chất trong nhà như vậy.
"Số lương thực này là nương ta định dùng để ủ rượu."
Triệu Tứ Đản đi tới nói:
"Hai năm trước nương ta quyên tặng ba vạn chăn bông áo bông cho trú quân kinh thành, chỉ có thể nói là miễn cưỡng giải quyết vấn đề rét lạnh của các trú quân, nương ta bèn muốn ủ thêm chút rượu mạnh tặng cho trú quân, lúc mùa đông tuyết rơi uống một ly rượu mạnh, làm ấm cơ thể, các tướng sĩ cũng có tinh thần bảo vệ hoàng thành hơn không phải sao?"
Mười cân lương thực mới có thể ra một cân rượu, năm trăm vạn cân cũng tức là năm mươi vạn cân rượu, quyên tặng cho ba vạn trú quân, một người uống mười mấy cân, cũng tức là một vò, gần như là hết, kỳ thực số lượng này cũng không tính là nhiều.
Nghĩ như vậy, các đại thần đều tiếp nhận lai lịch của lương thực.
Vào lúc các đại thần kinh ngạc vì hành vi của Trình Loan Loan, hoàng hậu của Khôn Ninh Cung cảm giác sâu sắc.
Thái tử xuất chinh, nhi tử của nàng ấy sắp lên chiến trường, nàng ấy lo lắng hơn bất cứ ai, vì vậy nàng bị vây trong tư duy của nữ nhân.
Nhưng nàng không chỉ là một mẫu thân, còn là mẫu nghi thiên hạ, sao có thể bị tình mẫu tử ràng buộc.
Tuệ phu nhân làm bất cứ chuyện gì đều đứng trên lập trường của quốc gia, vậy thì nàng ấy thì sao, có phải cũng nên làm chút gì đó?
Chiều hôm đó, hoàng hậu lấy danh nghĩa của Yến gia, quyên tặng cho quân đội năm nghìn lượng bạc trắng.
Có Tuệ phu nhân và hoàng hậu dẫn đầu, quý phụ trong kinh lần lượt làm theo, có người tặng lương thảo, có người quyên tặng bạc trắng... Vật liệu quân nhu thoắt cái đã tràn trề.
Bạn cần đăng nhập để bình luận