Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 965: Tiếng nghi ngờ sắc bén (1)

"Từ Chính Thụy."
Lý chính đột nhiên cất cao giọng.
Ông làm lý chính nhiều năm như vậy, lần đầu tiên có cảm giác phẫn nộ ngập đầu.
Ông muốn giải thích nhưng lại không sẵn lòng giải thích. Nếu ông phải giải thích mới làm cho những thôn dân kia bằng lòng tin tưởng thì ông không giải thích cũng vậy.
Từ tộc trưởng bị quát lùi về phía sau một bước nhưng có người trong tộc Từ gia chống đỡ ở sau lưng, xem như tiếp thêm sức mạnh cho ông ấy.
Ông ấy tiếp tục nói:
"Lần này lý chính đề xuất việc xây dựng thêm chợ, hẳn cũng không dùng hết hơn một nghìn bảy trăm lượng bạc đâu nhỉ? Ta sợ đến cuối cùng, mở rộng xong chợ rồi, lợi nhuận của chúng ta sẽ bị tiêu hao hết, không chừng còn phải bù vào thêm...."
"Từ Chính Thụy, lời này của ngươi hơi quá đáng."
Chu lão bà tức giận đến mức môi run rẩy:
"Nếu Từ gia các ngươi nghi ngờ lý chính đứng giữa kiếm lời đút vào túi riêng vậy cứ lấy đủ tiền vốn rồi cút đi."
Triệu lão đầu tử cũng tức giận không nhẹ:
"Lúc trước toàn tộc Từ gia ngươi chuyển đến thôn Đại Hà, nếu không phải Triệu gia chúng ta bao dung tiếp nhận các ngươi thì sao các ngươi có được cuộc sống tốt đẹp như bây giờ...."
"Còn nhắc đến chuyện trước kia làm gì, tất cả mọi người đều là người thôn Đại Hà mà thôi."
Trương Vô Lại cắn cây cỏ, đứng ra:
"Thật ra ta cảm thấy lời của Từ tộc trưởng cũng không hẳn không có lý. Sổ sách ở trong tay Thiếu Trụ, hắn muốn viết cái gì thì viết cái đó, quả thật chúng ta không biết là thật hay là giả cả. Thế nào? Những người thuộc dòng họ thiểu số như chúng ta không thể đưa ra nghi vấn sao?"
Họ chính của thôn Đại Hà là họ Triệu, ngoài ra còn có rất nhiều dòng họ khác, sau đó lại có lưu dân gia nhập, dòng họ khác lại càng nhiều.
Người Triệu gia đương nhiên đứng về phía người trong nhà, mà trong những người thuộc dòng họ thiểu số chỉ có Chu lão bà tin tưởng lý chính không lay động, còn những người thuộc dòng họ thiểu số khác thì đều trầm mặc không lên tiếng.
Phu phụ Vương thẩm vốn muốn đứng về phía Triệu gia nhưng ánh mắt của Vương tộc trưởng làm cho bọn họ khó xử, vì thế lựa chọn đứng ở trung gian.
Lý chính đứng trên tảng đá cao, thu hết toàn bộ động tĩnh của người trong thôn vào đáy mắt, vẻ thất vọng lan tràn.
"Mọi người nói ra suy nghĩ trong lòng là một chuyện rất tốt."
Tiếng cười nhẹ của Trình Loan Loan đột ngột vang lên.
Nàng không cười châm chọc mà nở nụ cười chân thành từ tận đáy lòng.
Một thôn phát triển quá nhanh, quả thật sẽ xuất hiện vấn đề không thế này cũng thế khác, ở trước lợi ích ai cũng có thể trở mặt. Bọn họ nên cảm thấy may mắn vì vấn đề được phơi bày khá sớm, có thể kịp thời bù đắp những quy chế còn thiết sót.
Nàng cất bước đi về phía dưới tàng cây hòe già, đám người nhường ra một lối đi.
Nàng nhìn về phía lý chính đang xanh mét cả mặt, cất tiếng ôn hòa:
"Lý chính thúc, thúc là người đứng đầu của thôn chúng ta, nhờ sự dẫn dắt của thúc mà cuộc sống của thôn Đại Hà mới có thể càng ngày càng tốt. Lý chính thúc đứng ở vị trí như vậy, có lẽ hơn nửa đời người đều chỉ nghe thấy những lời hay ý đẹp, cho dù là lời thật lòng hay là dối trá thì tóm lại hẳn lý chính thúc chưa từng nghe thấy những lời chói tai như vậy, có phải không?"
Lý chính gật đầu, đúng là bởi vì chưa bao giờ bị người ta nghi ngờ cho nên ông mới cực kỳ phẫn nộ như vậy.
"Hôm nay là Từ tộc trưởng nêu ra nghi ngờ, nhưng rất rõ ràng, người có nghi ngờ không phải chỉ một mình ông ấy. Vì sao nhiều người có nghi ngờ như vậy mà chỉ có mỗi mình Từ tộc trưởng có gan nói ra chứ?"
Trình Loan Loan ngừng một lát rồi nói tiếp:
"Bởi vì người trong thôn đều đã quen sống dưới sự quản lý của lý chính thúc và ta nên bất kể chúng ta làm cái gì, đưa ra ý kiến gì mọi người đều sẽ cảm thấy đúng, cứ dần dần như vậy cho dù có chỗ nào không đúng đi nữa thì mọi người cũng sẽ coi như mắt mù tai điếc theo thói quen."
"Bởi vì lý chính là lý chính, bởi vì ta là Tuệ An nhân, cho nên cho dù chúng ta sai lầm thì mọi người cũng không dám nói ra."
"Hôm nay nếu những nghi hoặc do Từ tộc trưởng nêu lên bị đè ép xuống thì dường như những âm thanh chất vấn đó sẽ tiêu tán từ đây, ngày nào đó nếu Chu bà bà hòa nhã hỏi có phải tính sai sổ sách rồi không thì âm thanh hòa nhã đó lại càng có vẻ chót tai. Dần dần như vậy tất cả mọi người trong thôn đều sẽ im lặng, nhìn thấy việc không đúng cũng sẽ không hỏi, nhìn thấy sai lầm cũng sẽ không vạch trần..."
"Cứ tiếp tục như vậy, lúc ngay cả việc im lặng cũng không được phép thì người nói lên lời tán dương dù chỉ khẽ khàng cũng sẽ trở thành mục tiêu cho mọi người chỉ trích...."
Bạn cần đăng nhập để bình luận