Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 414: Bọn ta là huynh đệ khác họ (2)

Ánh mắt Ngu phu tử nhìn hắn tràn đầy vẻ tán thưởng.
Hắn nghĩ đến nơi đây là thâm sơn cùng cốc, đều là những hài tử dốt đặc cán mai, lại không nghĩ rằng lại có một thiếu niên có kiến thức phong phú đến vậy.
Nhìn thiếu niên này, hắn như thấy lại bản thân mình năm đó.
Sau khi Trình Chiêu trả lời xong, hắn im lặng chờ Ngu phu tử nhận xét.
Ngu phu tử đột nhiên nói:
"Ngươi có tên tự chưa?"
"Vẫn chưa có."
Trình Chiêu cung kính nói. "Khẩn cầu lão sư ban tên cho đệ tử."
Vừa mới nãy hắn còn gọi là Ngu phu tử, lúc này lại biến thành lão sư. Ở triều đại này, ý nghĩa của lão sư và phu tử hoàn toàn khác nhau.
Một ngày làm thầy, cả đời làm cha. Lão sư là một tồn tại như phụ thân vậy.
Bằng lòng ban cho hắn tên tự, đủ để chứng minh Ngu phu tử nguyện ý thân cận với hắn.
Vậy nên Trình chiêu mới sửa lại xưng hô.
"Du, mỹ ngọc thô sơ."
Ngu phu tử mở miệng nói. "Tài nghệ không tồi, có cương có nhu, có thể đảm nhiệm trọng trách lớn, vậy gọi ngươi là Tử Du đi, Trình Tử Du, ngươi thấy thế nào?"
Trình Chiêu cung kính cúi thấp người xuống:
"Tử Du tạ ơn lão sư ban thưởng tên."
"Chuyện này không phải là trùng hợp quá sao?"
Thẩm Chính cười hì hì mở miệng. "Tên tự của ta là Tử, còn ngươi là Tử Du, xem ra chúng ta đã được định là một đôi huynh đệ khác họ rồi."
Triệu Tứ Đản cầm sách, hắn có chút ghen tỵ, hắn cũng muốn được Ngu phu tử ban tên.
Nhưng hắn biết những người có học vấn cao thường sẽ không tùy tiện ban tên cho đệ tử, bởi vì chuyện này là chuyện vô cùng nghiêm túc.
Chờ sau này hắn có tiền đồ rồi lại nói.
Thẩm huyện lệnh mở miệng nói:
"Các con tiếp tục học tập đi, ta tới nhà tìm Triệu Trình thị một chuyến, có vài sự việc cần hỏi."
Ánh mắt Thẩm Chính lóe lên, hắn túm lấy Thẩm huyện lệnh rồi đi sang bên cạnh:
"Cha, lần này người đến cũng đừng có chỉ biết chăm chăm nói chính sự, người không muốn thể hiện cho Triệu thẩm biết người có ý với thẩm ấy sao? Người mau thể hiện thái độ thật tốt, nếu không Triệu thẩm sẽ bị người khác đoạt đi mất."
Gương mặt già nua của Thẩm huyện lệnh đỏ lên:
"Trưởng bối làm việc còn cần con ở đây khoa tay múa chân sao? Con mau đi theo Ngu phu tử, lo học tập cho tốt, đừng đứng đây nữa."
Hắn cất bước rời khỏi học đường, nhanh chóng đi đến nhà Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan vẫn đang bận rộn làm việc trong phòng, trong lòng nàng thầm cầu nguyện Thẩm huyện lệnh ngàn vạn lần đừng có tới nhà nàng, chủ yếu là chuyện cầu hôn lần trước khiến nàng có chút xấu hổ. Bây giờ ngoài sân nhiều người đang làm bộ làm tịch đi qua đi lại, rõ ràng là muốn bát quái chuyện của nàng và Thẩm huyện lệnh, một chút nàng cũng không muốn bị mọi người trong thôn bàn tán đâu.
Nhưng ai ngờ sợ cái gì thì cái đó lại đến, trước sân truyền đến âm thanh vấn an của lão đại.
Nàng nhướng mày nhìn ra, thấy Xuân Hoa sợ đến mức quỳ rạp xuống đất. A Phúc biết Thẩm huyện lệnh nhân từ độ lượng, nên hắn nhanh chóng kéo Xuân Hoa đang xụi lơ trên mặt đất ra sân sau.
Trình Loan Loan đành phải đi ra nghênh đón, quỳ gối hành lễ:
"Dân phụ gặp qua Huyện lệnh đại nhân."
"Không cần đa lễ."
Thẩm huyện lệnh đỡ nàng, sau đó nhanh chóng thu tay lại, đặt ở sau người.
Trình Loan Loan lui về sau vài bước, mở miệng nói:
"Huyện lệnh đại nhân tới đây để tìm tiểu Chính sao? Hắn đang đọc sách ở học đường bên kia."
"Không phải."
Thẩm huyện lệnh gian nan nói. "Là do ta có vài câu muốn nói với ngươi. Lần trước ta tìm người tới nghị thân, quả thật có chút đường đột. Khoảng thời gian này ta bận rộn nhiều chuyện, không thể rút ra thời gian để tới đây giải thích rõ ràng với ngươi được, hy vọng ngươi có thể bỏ qua sự thất lễ của ta..."
"Chuyện này chỉ là do bọn nhỏ càn quấy, ta hiểu mà."
Trình Loan Loan cười nói. "Huyện lệnh đại nhân không cần để trong lòng làm gì."
Thẩm huyện lệnh gật đầu:
"Ngươi hiểu là tốt rồi."
Hắn còn rất nhiều điều muốn nói nhưng lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Hắn gãi gãi đầu, nhưng lại cảm thấy hình như hành động này không được lịch sự cho lắm nên nhanh chóng bỏ tay xuống, khù khụ ho hai tiếng.
Trình Loan Loan đứng ở trong sân, thấy Huyện lệnh đại nhân không nói lời nào, mà cũng không có ý định rời đi, hai người cứ đứng như thế, tình hình quả thật xấu hổ đến cực điểm.
Nàng liếc mắt nhìn sắc trời một cái, sau đó thuận miệng nói:
"Dân phụ đang nấu cơm trưa, không bằng Huyện lệnh đại nhân ở lại ăn một bữa đi?"
Thẩm huyện lệnh gật đầu:
"Được."
Nếu lúc này hắn đề cập đến chuyện nam nữ quả thật có chút nóng vội, vẫn nên chờ ăn cơm xong rồi lại nói.
Trình Loan Loan trầm tư.
Nàng chỉ khách khí hỏi một chút thôi mà, để biểu thị là nhà còn đang nấu cơm, nếu là người bình thường thì không phải là nên từ chối rồi rời đi sao?
Đường đường là Huyện lệnh đại nhân, vậy mà muốn ăn chực thức ăn của một nông hộ à?
Xem ra bữa trưa này phải tốn chút công phu rồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận