Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1503: Ta muốn trở về thôn Đại Hà (1)

Biến loạn trong cung vào đêm giao thừa, bắt đầu từ việc Hạ Lăng dâng điềm lành.
Tuy rằng Hạ Lăng đã chết, nhưng Hạ gia khó tránh thoát tội, Hạ gia từ trên xuống dưới, từ dòng phụ đến dòng chính, tổng cộng có hơn một trăm bảy mươi người nhà Hạ gia bị giam giữ tại đại lao.
Sau khi Đại Lý Tự thẩm vấn mới biết được rằng, ngay cả gia chủ Hạ gia là Hạ Hãn Hải cũng không hề biết kế hoạch mưu phản của Hạ Lăng, chứ đừng nói đến những người trong dòng phụ dòng chính, nói cách khác, đa số mọi người đều là người vô tội bị liên lụy, nhưng mưu phản là tội sẽ bị tru di cửu tộc, nếu không phải Hạ Tiêu lập được công lớn thì những người này đã sớm bị đưa lên đoạn đầu đài rồi.
Hoàng đế ân sủng, ban cho Hạ Tiêu quyền tự mình giải quyết.
"Trong dòng dõi có rất nhiều người dưới trướng của Hạ Lăng, tuy cũng không rõ về kế hoạch mưu phản của Hạ Lăng nhưng bọn họ cũng đã đóng góp không ít tiền của và công sức cho giai đoạn chuẩn bị mưu phản, những kẻ này nên chém."
Hạ Tiêu khẽ mím môi:
"Nhưng, ta sẽ khẩn cầu ân đặc xá cho hài đồng dưới mười hai tuổi và phụ nhân trên sáu mươi tuổi trong dòng dõi, những người trong dòng phụ chưa bao giờ làm việc cho Hạ Lăng có thể sẽ bị tước quyền làm quan sau đó phán vô tội phóng thích... Còn về phần dòng chính thì..."
Nói đến đây, hắn bỗng khựng lại.
Dòng chính của Hạ gia rất đơn bạc, chi của Hạ Hãn Hải chỉ có hai người nhi tử là hắn và Hạ Lăng, Hạ Lăng và nguyên phối có với nhau một nhi tử nên toàn bộ dòng chính tổng cộng cũng chỉ có sáu người, trong đó còn có một người là đại tiểu thư La gia.
- La Kỳ được gả đến ba bốn năm trước.
"Hạ Lăng mưu phản chính là do Hạ Hãn Hải không dạy con, tuy rằng hắn không hề biết chuyện này nhưng cũng cần phải trả giá thật đắt."
Hạ Tiêu khẽ cúi đầu xuống, chậm rãi nói:
"Tuy Hạ Lăng không phải là mẫu thân ta sinh ra, nhưng mẫu thân của ta cũng có trách nhiệm giáo dục hắn, vậy nên, ta sẽ dùng chính phần công lao của mình cầu xin Thánh Thượng đặc xá tội cho mẫu thân ta... Nhi tử của Hạ Lăng còn nhỏ nên nằm trong danh sách được đặc xá, còn về đại tẩu thì... Nếu nàng muốn, ta có thể thay Hạ Lăng viết một bức hưu thư, như vậy chuyện của Hạ gia sẽ không còn liên quan gì đến nàng nữa."
Trình Loan Loan khẽ thở dài một hơi.
Thực chất Hạ Tiêu là một người lương thiện, chuyện đến nước này rồi, nhưng hắn vẫn trăm phương ngàn kế giữ lại mạng của nhi tử Hạ Lăng, cũng chừa cho vị La tiểu thư kia một con đường sống.
Nàng nói:
"Sau này Hạ gia sẽ do đệ làm chủ, tiếp theo đệ có tính toán gì không?"
"Sau khi hồi kinh, ta thường xuyên mơ thấy chuyện trước kia ở thôn Đại Hà."
Trên mặt Hạ Tiêu hiện lên chút hoài niệm:
"Ta muốn tranh thủ thời gian quay trở về thôn Đại Hà rồi đi phía Bắc Trường Thành một chuyến, tóm lại, ta không muốn ở lại kinh thành nữa, ở đây lục đục nội bộ quá nhiều, có rất nhiều chuyện khiến người ta thấy không thoải mái..."
Trình Loan Loan tràn đầy đồng cảm.
Nếu không phải con đường thi cử của Tứ Đản chưa kết thúc thì nàng cũng muốn quay trở về sớm hơn chút rồi.
"Đã lâu chưa được gặp Lý chính, à không, bây giờ đã là Huyện thừa, cả Triệu a gia a nãi, không biết có khỏe không? Vương Vĩnh Thành có quản lý tốt đội tuần tra không? Căn nhà ta ở trước kia bây giờ đã có người ở không? Cây hồng trong viện không biết đã ra quả chưa, có phải con chim nhỏ ham ăn kia lại đến mổ quả hồng nữa không..."
Hạ Tiêu cười nói:
"Đến lúc đó khi biểu tỷ trở về, ta sẽ hộ tống tỷ."
Trình Loan Loan khẽ gật đầu.
Sau khi tiễn Hạ Tiêu đi, Cố Băng và Cố Lãnh chính thức ra mắt nàng.
Hai tỷ muội song sinh năm nay mười lăm tuổi, võ công rất tốt, hai người mà liên thủ thì ngay cả Trình Ất cũng không thể phản kháng được.
"Ngày thường hai người các ngươi chỉ cần canh giữ trong sân là được."
Trình Loan Loan hiền lành nói:
"Nếu ta ra ngoài, hai ngươi phải đổi lại thành nữ trang làm nha hoàn bên cạnh ta."
"Vâng, chủ tử!"
Hai người đồng thời ôm quyền, giọng nói to mà có lực.
Bạn cần đăng nhập để bình luận