Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1518: Tuệ phu nhân khó đối phó (2)

Bàng Kiệt đang định nói hắn ta đường đường là nhi tử của đại quan nhất phẩm, mới không sợ một nhị phẩm phu nhân không có thực quyền.
Nhưng rất nhanh, hắn ta đã nghĩ đến việc cha nương nhà mình rất tôn sùng Tuệ phu nhân, còn đưa muội muội của hắn đến học đường nữ tử gì đó.
Nếu hắn ta và nhi tử của Tuệ phu nhân đối đầu thì cha hắn ta nhất định sẽ treo hắn lên đánh cho một trận.
"Hừ, lười nói nhảm với ngươi!"
Bàng Kiệt phất ống tay áo một cái, đi tới đằng trước.
Một trận khói lửa kết thúc, Lý đại nhân thở dài một hơi, bấy giờ hắn mới đứng thẳng người, bảo những người đang xếp hàng không nói chuyện nữa, sau đó tăng tốc tiến độ.
"Ngu huynh, vẫn là câu nói kia, mọi việc đều phải giữ bình tĩnh."
Triệu Tứ Đản thở dài một hơi:
"Tính cách huynh trầm ổn nhưng mỗi lần động tới chuyện của cha huynh là huynh lại mất bình tĩnh."
Ngu Chiêm gật đầu:
"Ta đã nhớ kỹ bài học lần này rồi."
Hắn giơ tay phải lên, khớp ngón tay trắng bệch, nhìn qua như bị vặn sai chỗ.
"Ngươi..."
Thẩm Chính kinh ngạc vô cùng:
"Cái tay này bị thương, lát nữa ngươi viết chữ thế nào, không được, ta phải đi xin Lý đại nhân mau chóng tìm một đại phu khám cho ngươi."
Ngu Chiêm mím chặt đôi môi tái nhợt:
"Thương gân động cốt một trăm ngày, gọi đại phu cũng vô dụng thôi. Cũng may chỉ có một ngón bị thương, ảnh hưởng không lớn. Ta có thể chống đỡ được, đừng nói chuyện, đến lượt chúng ta rồi."
Thẩm Chính và Triệu Tứ Đản đều lo lắng, nhưng thi Hội sắp tới, bọn họ cho dù có lo lắng song cũng đành bất lực.
Ba người thuận lợi đi vào, thuận lợi rút được một vị trí thoáng gió tương đối tốt. Đã lâu như vậy, đây là lần đầu tiên Ngu Chiêm không phải ngồi ở nhà xí.
"Yên tâm, ta nhất định sẽ giành được thứ tự tốt, để những người đó á khẩu không nói được gì!"
Ngu Chiêm vứt lại câu này rồi cất bước vào trong phòng.
Không bao lâu sau, kỳ thi Hội chính thức bắt đầu.
Sau khi bên trong bắt đầu cuộc thi, vẫn còn có rất nhiều gia trưởng học trò chưa rời đi, trên mặt mỗi người đều là vẻ lo lắng.
Lục Ánh Tuyết đứng đợi một hồi lâu, nhìn thấy một tiểu học quan đi ra, nàng vội vã móc một túi tiền nặng trịch đưa tới, lo lắng hỏi:
"Sao rồi, nhi tử của ta có ngồi ở hố xí không?"
"Vận khí của Ngu công tử không tệ, ngồi ở bên cạnh cửa sổ, vừa thông gió cũng không cảm lạnh, cơ mà..."
Tiểu học quan kia dừng lại một chút:
"Bên trong xảy ra một việc, ta không biết có nên nói hay không."
"Nói, nói nhanh lên!"
Lục Ánh Tuyết lại móc trong tay áo, cầm một túi tiền lớn len lên đặt lên tay tiểu học quan.
Tiểu học quan kia cất tiền vào trong tay áo, tỉ mỉ nói lại những việc đã xảy ra ở bên trong nhị môn.
"Quá quắt! Khinh người quá đáng!"
Cuống họng Lục Ánh Tuyết nghẹn ngào:
"Loan Loan tỷ, bọn họ thật quá phận, tại sao lại có thể như vậy..."
"Chuyện cũng đã xảy ra rồi, muội có tức giận cũng vô dụng."
Trình Loan Loan trấn an:
"Bây giờ Tiểu Chiêm không ngồi ở nhà xí hẳn là có thể phát huy vượt mức bình thường, chúng ta làm nương cứ về nhà chờ tin tức là được."
Lục Ánh Tuyết tức giận đỏ ngầu con mắt:
"Ta nhất định phải viết một bức thư gửi về mắng Lão Ngu một trận, không thì không thể nào giải được mối hận trong lòng. Đi đi đi, về nhà viết thư!"
Trình Loan Loan vừa vặn cũng phải viết thư gửi về nhà.
Từ sau khi tới kinh thành, cứ cách bảy ngày nàng lại viết một bức thư gửi về nhà, viết một chút những gì trải qua ở kinh thành, người nhà cũng sẽ hồi âm cho nàng, liên hệ rất chặt chẽ.
Hai người cưỡi xe ngựa quay về, vừa tới trạch viện đã có Tề bà tử đi tới báo cáo:
"Phu nhân, Tần vương tới, ngài ấy đã ngồi được một lúc rồi ạ, nói là có chuyện quan trọng cần thương lượng với phu nhân."
"Chuyện quan trọng?"
Con ngươi của Lục Ánh Tuyết đảo qua:
"Có thể khiến Tần vương ăn không ngồi rồi nói là chuyện quan trọng hẳn là đại sự cả đời?"
Trình Loan Loan suy tư.
Nàng xoa trán nói:
"Cái kia, ta cảm thấy Tiểu Chiêm thật sự quá thảm, muội cũng giúp ta mắng lão Ngu nhà muội nhé, mau chóng về phòng suy nghĩ mắng như thế nào đi."
Vẻ nhiều chuyện trên mặt Lục Ánh Tuyết liền biến mất không còn một mảnh, nàng ấy ủ rũ cúi đầu đến thư phòng.
Trình Loan Loan bật cười lắc đầu, cất bước đi tới sảnh khách.
Bạn cần đăng nhập để bình luận