Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 916: Ta tới quản cho ngươi (2)

Cát phu nhân chỉ vào Ngụy Hồng Anh và Ngụy Hồng Diễm, mở miệng sai bảo:
"Hai nha đầu các ngươi chắc là biết được thói quen của cá chép, mau đi xuống hồ vớt cá."
Hai tỷ muội cúi đầu nhưng cũng không hành động, các nàng vẫn luôn hầu hạ bên cạnh nên tất nhiên hiểu được Triệu thẩm luyến tiếc không muốn tặng mấy con cá chép này, các nàng là hạ nhân của Triệu gia thì không có lý nào lại giúp người ngoài đoạt đồ vật của Triệu gia.
"Làm sao, đây là muốn cãi lệnh của ta?"
Cát phu nhân trầm mặt:
"Ta nói lại lần nữa, hai người các ngươi, đi xuống hồ vớt cá!"
Trình Loan Loan lạnh lùng đứng lên:
"Cát phu nhân ra lệnh cho nha hoàn của ta làm việc có phải cũng nên hỏi qua ý kiến của ta không?"
"Tuệ Nhũ nhân, hai nha đầu này của ngươi rõ ràng là không nghe dạy bảo, ngươi chỉ là một nông phụ nên không biết cách quản lý nha đầu, không bằng để ta tới quản cho ngươi một chút!"
Cát phu nhân đột nhiên đứng lên, đi đến trước mặt Ngụy Hồng Anh rồi đột nhiên giáng một bạt tai lên mặt nàng ấy.
Từ lúc nàng ta tới thôn Đại Hà thì vẫn luôn bị vị Tuệ Nhũ nhân này ngoài sáng trong tối khiêu khích, bất luận nàng ta nói cái gì thì Tuệ Nhũ nhân cũng âm thầm đáp trả.
Năm kia sau khi trượng phu nhà nàng ta được phong quan Lục phẩm, nàng ta tham dự bất cứ yến hội nào thì cũng được các vị huyện lệnh phu nhân vây quanh nịnh hót, nào có từng bị người ta lạnh nhạt như vậy.
Nàng ta chính là cảm thấy mình bị Tuệ Nhũ nhân này coi thường.
Xem thường trượng phu nhà nàng ta nhiều năm chưa lên chức, xem thường làn da nàng ta ngăm đen, diện mạo mờ nhạt trong đám người... A, Tuệ Nhũ nhân thăng liền hai cấp thì sao, không phải còn thấp hơn trượng phu nhà nàng ta một bậc à, còn không phải vẫn bị nàng ta dẫm dưới chân sao.
Ánh mắt Cát phu nhân sắc bén, một bạt tai đưa qua còn mang theo tia gió.
Thế mà giữa đường lại bị người ta ngăn lại.
Trình Loan Loan dùng hết sức lực toàn thân thì mới ngăn cản được cái tát này của nàng ta.
"Cát phu nhân quá mức rồi!"
Nàng hung hăng đẩy tay Cát phu nhân ra.
Khuôn mặt luôn luôn dịu dàng che đậy sự lạnh lẽo thấu xương.
"Ngươi bất quá chỉ là nội quyến của một quan Lục phẩm mà thôi, có tư cách gì diễu võ giương oai trước mặt ta, nếu ngươi dám hạ cái tát này xuống thì cũng đừng trách ta sẽ trả lại cho Cát phu nhân một cái tát y cháng trên mặt, đến lúc đó thì Cát gia nhà các ngươi mới là người mất mặt!"
"Ngươi!"
Sắc mặt Cát phu nhân càng đen hơn, ngón tay run rẩy chỉ chỉ vào mũi của Trình Loan Loan.
Nàng ta còn chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ.
Trình Loan Loan giơ tay, đẩy ngón tay kia của Cát phu nhân trở về, khóe miệng cười nhạt:
"Cứ cho là Cát đại nhân ở đây thì người cần được che chở ta vẫn sẽ tiếp tục che chở, vậy Cát phu nhân nghĩ cho kỹ xem có còn muốn ra tay nữa không."
Cát phu nhân gắt gao siết chặt nắm tay.
Nếu không phải còn giữ được một tia lý trí cuối cùng thì nàng ta thật muốn tát vào gương mặt trước mắt này.
Trình Loan Loan không hề nhìn đến Cát phu nhân đang tức sắp hộc máu mà là nhìn về phía Trịnh phu nhân đang đứng bên cạnh kia.
A, ngoài mặt giả vờ nhanh nhẹn hào phóng nhưng trong bụng thì toàn là mưu ma chước quỷ, đổ thêm dầu vào lửa cũng thật hay, nếu không có Trịnh phu nhân thì hôm nay cũng sẽ không nháo thành như vậy.
"Tuệ, Tuệ Nhũ nhân nhìn ta làm gì?"
Trịnh phu nhân chột dạ rời mắt, đi đến bên cạnh Cát phu nhân.
Trình Loan Loan cười cười:
"Chư vị hẳn là đói bụng rồi nhỉ, ta đến phòng bếp xem thức ăn đã chuẩn bị như thế nào rồi."
Nàng đang muốn rồi đi thì lại nhìn thấy Ngô đại nhân hớt hải chạy về phía đình hoa sen:
"Tuệ Nhũ nhân, nhanh lên, không kịp thời gian rồi."
Trình Loan Loan kinh ngạc:
"Ngô đại nhân, đã xảy ra chuyện gì?"
Ngô đại nhân lúc ở trong thôn thì luôn mặc thường phục, lúc này lại mặt triều phục của quan Lục phẩm, còn đội mũ quan, nhìn rất oai phong lẫm liệt.
Trong lòng nàng suy tính một chút, dường như cũng đã rõ ràng chuyện gì đó, gật đầu đi theo Ngô đại nhân.
"Vị này chính là Công Bộ Ngô đại nhân?"
Cát phu nhân lạnh lùng cười:
"Khó trách một kẻ hèn Thất phẩm Tuệ Nhũ nhân lại có gan như vậy, thì ra là có quan viên Chính Lục phẩm chống lưng, Ngô đại nhân là một nam nhân độc thân sống ở thôn Đại Hà, mà Tuệ Nhũ nhân này lại là một quả phụ, hai người này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận