Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 332: Bức bách Trương quả phụ (2)

Vương thẩm quả nhiên là cao thủ buôn chuyện, vừa nghe đến tiếng khóc, phủi tay ném thịt vào ngực của Đại Mạch, lôi kéo Trình Loan Loan chạy về phía đầu thôn, vừa chạy vừa nói:
“Hình như tiếng khóc truyền ra từ chỗ ở của Trương quả phụ, không biết lại đang làm chuyện xấu gì, đi, mau đi xem một chút.”
Trình Loan Loan vội vàng để dao phay trong tay lại trong sân, đi theo Vương thẩm đến cánh đồng ở giữa thôn.
Bên đó trong ngoài đã vây quanh không ít người.
Vương thẩm túm Trình Loan Loan chen vào trong đám người.
Ở trung tâm, Trương quả phụ đang quỳ trên mặt đất, ôm một đùi của một phụ nhân gào khóc:
“Con không đi…Con không đi xem lang trung…Cầu xin ngài mà thẩm bà…” Trương quả phụ họ Trương, nhà chồng nàng ta họ Từ, ở thôn Đại Hà họ Từ cũng không nhiều, phân biệt ra có bảy, tám nhà. Cha mẹ chồng của Trương quả phụ đã sớm chết, trượng phu của nàng ta cũng là nhi tử độc đinh, mấy năm trước trượng phu cũng mất. Nàng ta trở thành quả phụ, cùng ba hài tử kế thừa hơn hai mươi mẫu đất cha mẹ chồng cực khổ tích góp mấy chục năm để lại, đồng ruộng thì nhiều, nhưng trong nhà không có người lao động, nàng ta đều nhờ vào gương mặt dụ dỗ nam nhân trong thôn làm việc cho nàng ta, không ít phụ nhân trong thôn chán ghét Trương quả phụ.
Nếu trước kia chỉ chán ghét sau lưng thì sau khi Trương quả phụ cùng Triệu Phú Quý làm ra chuyện bại hoại, mọi người liền công khai chán ghét nàng ta, thậm chí còn có người sẽ chỉ thẳng mặt mắng Trương quả phụ không biết xấu hổ.
Phụ nhân mà Trương quả phụ ôm lúc này là em dâu của mẹ chồng nàng ta, là con dâu trưởng của Từ gia ở thôn Đại Hà.
Từ thẩm bà lôi kéo tay của Trương quả phụ, mặt cười nhưng trong lòng cười:
“Sinh bệnh phải xem lang trung, phí xem bệnh thẩm bà ta sẽ trả, ngươi còn muốn cái gì. Đứng lên, đi mau!”
“Ta không đi, ta không sinh bệnh!”
Trương quả phụ quỳ trên mặt đất không chịu đứng lên:
“Thẩm bà, ta trở về ngủ một giấc thì tốt rồi, ngươi buông ta ra, buông ta ra!”
Từ thẩm bà cười lạnh:
“Ngươi cho rằng ta không nói thì mọi người không biết chuyện của ngươi sao?”
Thôn dân xung quanh bắt đầu bàn luận sôi nổi.
Vương thẩm lôi kéo Trình Loan Loan hạ giọng nói:
“Thời điểm trong vụ thu hoạch ta có nghe người ta nói Trương quả phụ mang thai, ta còn cảm thấy chắc không có khả năng đó đâu, cũng không để trong lòng, xem bộ dáng này hẳn là thật sự…Quả phụ mang thai, ta khinh, chuyện xấu hổ như vậy mà cũng làm được! Như trước kia thì đã đem nàng ta trầm lồng heo, nàng ta hẳn là biết triều đình nghiêm cấm các nơi lạm dụng tư hình cho nên mới dám mang thai đi.”
Người xung quanh không ngừng hùa theo.
“Thời điểm thu hoạch lúa hoài thai, nếu nàng ta có liêm sỉ một chút thì nên nhân lúc còn sớm bỏ hài tử đi, thế nhưng lại giữ lại đứa con hoang đó đến bây giờ.”
“Ngươi lời này cũng thật nhẹ nhàng, phá thai nếu làm không tốt thì sẽ dẫn đến xuất huyết, chẳng may nàng ta chết thì ba hài tử kia liền mất nương.”
“Ta cảm thấy nàng ta giữ đứa con hoang này lại sợ là để bức bách Triệu Phú Quý cưới nàng ta. Nàng ta chỉ một quả phụ không nơi nương tựa, Triệu Phú Quý nói thế nào thì cũng là nam nhân, ít nhiều cũng có thể cho nàng ta dựa vào.”
Đủ loại ngôn luận rơi vào tai Trương quả phụ, khuôn mặt nàng ta trở nên trắng bệch.
Từ thẩm bà cười lạnh nói:
“Quả phụ mang thai, đây là tát một cái vào mặt Từ gia bọn ta, Trương thị, ngươi lúc trước được ghi tên vào gia phả Từ gia ta, ngươi làm ra chuyện không biết xấu hổ như vậy, Từ gia không giữ được ngươi, sản nghiệp của tổ tiên Từ gia cũng nên vật quy nguyên chủ!”
Trương quả phụ trừng lớn đôi mắt:
“Ngươi làm như vậy chính là vì ta đoạt mất hai mươi mẫu đất cha mẹ chồng để lại có phải hay không!”
“Từ khi ngươi cùng Triệu Phú Quý thông dâm với nhau, ngươi đã không xứng kêu đại ca đại tẩu một tiếng cha mẹ chồng, lúc trước là niệm tình ngươi vì Từ gia sinh dưỡng con cái, tộc trưởng mới nhắm một mắt mở một mắt, ai có thể nghĩ đến, ngươi lại chửa hoang!”
Từ thẩm bà hiên ngang lẫm liệt nói:
“Ngươi hiện tại có muốn cùng ta đi tìm lang trung để chứng minh trong sạch hay là đến từ đường của Từ gia thỉnh tội?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận