Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 577: Đến Tào gia đưa sính lễ (1)

Triệu Nhị Cẩu nhìn phụ nhân kia cùng với hài tử trong ngực nàng ấy.
Không biết làm sao mà hắn lại nghĩ tới khung cảnh khi còn nhỏ.
Một năm đó Tứ Đản chỉ vừa được ba tuổi, hắn cũng chỉ khoảng mười tuổi, lúc cả hai chơi trong sân thì tận mắt nhìn thấy nương đi ra từ trong nhà của a nãi, trên lưng cõng theo một túi lương thực lớn, bọn họ biết cái này nhất định là mang tới cho nhà của đại cữu cữu.
Hai hài tử đói đến hoa mắt váng đầu, làm sao có thể trơ mắt nhìn lương thực bị mang đi.
Vì vậy mà đã chạy theo, không ngờ bị tụt lại phía sau Hai người ở trong núi bị lạc đường, vừa mệt vừa đói, cuối cùng vất vả lắm mới gặp được một hộ gia đình, hắn ôm Tứ Đản quỳ trên mặt đất đau khổ cầu xin, hy vọng có thể xin được một miếng nước... Kết quả là hộ gia đình kia lại muốn bắt Tứ Đản về để kế thừa hương khói... Cũng may cuối cùng a gia a nãi cũng mang theo người tìm tới, bằng không hậu quả thật không dám tưởng tượng.
Nhớ lại hồi ức liền thấy gương mặt của hài tử kia dường như trùng lên gương mặt của Tứ Đản lúc đó.
Hắn hiểu được cảm giác đói bụng là như thế nào.
Hắn buông dây cương, từ trong tay áo lấy ra hai văn tiền... "Nhị Cẩu!"
Tiếng của Trình Loan Loan từ trong xe vọng ra.
Nàng nhìn chằm chằm vào động tác của tiểu tử này, cảnh này khiến hắn mềm lòng thì cũng có thể giải thích được.
Nhưng mà nàng cũng không thể để cho chuyện này phát sinh.
Nàng lạnh giọng mở miệng:
"Thời gian không còn sớm, đi nhanh đi."
Triệu Nhị Cẩu đem hai văn tiền kìa thu trở về.
Xe ngựa còn chưa đi xa thì phía sau bọn họ đã truyền đến tiếng động ồn ào.
Trình Loan Loan quay đầu lại nhìn thì thấy ven đường có một phụ nhân nhìn có vẻ cũng là nhà phú quý đang bị hai, ba mươi lưu dân vây lại.
Chỉ vì phụ nhân kia nảy sinh lòng thương hại cho lưu dân một cái màn thầu.
Những lưu dân khác nhìn thấy hy vọng thì tất cả đều vây lại, đồ vật quý giá trên người phụ nhân kia lập tức bị cướp đi, trâm cài trên đầu cũng bị rút ra, tóc tai hỗn rũ xuống, cả người chật vật ngã ngồi ở đầu đường.
Triệu Nhị Cẩu trong lòng sợ hãi, ấp úng mở miệng:
"Con rốt cuộc cũng hiểu vì sao nương lại muốn mọi người lạnh nhạt với lưu dân."
Lúc trong thôn dán thông báo thì hắn cũng không hiểu lắm, hắn chỉ nghĩ nếu có thể giúp được chút nào thì cứ giúp.
Nhưng hiện tại hắn đã biết ra tay hỗ trợ thì chẳng khác nào tự rước họa vào thân.
"Cũng không phải là kêu con thờ ơ, không phải là không ra tay giúp đỡ mà là phải tìm đúng thời điểm thích hợp, trợ giúp những người đáng được giúp."
Trình Loan Loan buông màn xe:
"Đây không phải là chuyện con nên nhọc lòng, đi thôi."
Xe ngựa vững vàng đi một lát đã tới cửa Tào gia.
Cửa son của Tào gia nhìn qua đã thấy là nhà giàu có, trước cửa còn đặt hai bức tượng sư tử đá, dưới mái hiên treo đèn lồng đỏ thẫm.
Vừa thấy bà mối Triệu đến thì tên sai vặt canh cửa đã biết là chuyện gì, bởi vì mấy ngày nay bà mối Triệu cũng đã tới vài lần, tên sai vặt kia vừa thấy đã nói:
"Xin chờ một chút, tiểu nhân lập tức đi mời lão gia."
Bà mối Triệu vẫy khăn nói:
"Gọi thêm nhiều người ra đây mang đồ vào."
Sính lễ trên xe ngựa rất phong phú, cần phải sắp xếp người ra cẩn thận mang vào.
Tên sai vặt nhanh như gió chạy vào nhà đi tìm lão gia.
Mới vừa đi đến phòng khách ở nhà trước thì đã đụng phải Tào phu nhân Tề thị đang chuẩn bị ra cửa.
Tề thị nổi giận nói:
"Hấp ta hấp tấp như này là sao đây?"
Ánh mắt của tên sai vặt có ý lảng tránh, lão gia đã từng cố ý dặn dò, nếu bà mối Triệu tới cửa thì không được báo với phu nhân.
Tề thị nheo mắt, một tên sai vặt canh cửa thì không có khả năng dám can đảm lừa gạt đương gia phu nhân như bà ta, xem ra là tên cẩu nam nhân Tào Đức Phúc kia tự mình căn dặn.
Bà ta lạnh nhạt nói:
"Được rồi, lui ra đi."
Tên sai vặt thở phào nhẹ nhõm, lập tức chạy đi.
Tề thị lạnh lùng nhìn nha hoàn đang đứng phía sau:
"Ra ngoài nhìn xem là ai tới."
Nha hoàn kia hành lễ rồi đi ra ngoài, sau đó nhanh chóng trở về báo cáo:
"Hình như là Tuệ Nhũ nhân... Chỉ là nô tỳ chỉ từng thấy Tuệ Nhũ nhân được một lần nên cũng không dám xác định..."
Đang nói thì lại thấy Tào Đức Phúc mặt mũi hồng hào đi đến từ đường Tào gia dâng hương, còn bảo hạ nhân đốt pháo.
Nhìn thấy cảnh này thì Tào thị đã rõ ràng, đây là có người tới hạ sính.
Chắc chắn những chuyện trước đó đã lo liệu xong thì mới có thể đến bước hạ sính này, hôn sự gần như đã quyết định xong, bà ta là đương gia chủ mẫu, thế nhưng tới giờ mới biết được chuyện lớn như vậy!
Khí huyết trong ngực Tề thị dâng lên cuồn cuộn, chỉ là bà ta mạnh mẽ áp xuống.
Bà ta chỉnh tóc lại một chút rồi đi tới cửa từ đường, lẳng lặng chờ đợi.
Theo phong tục của triều đại này thì khi nhà trai đưa sính lễ đến, nhà gái cần thắp hương đốt pháo, thông báo với tổ tông.
Bạn cần đăng nhập để bình luận