Xuyên Đến Năm Mất Mùa, Ta Trở Thành Mẹ Chồng Cực Phẩm

Chương 1678: Cuối cùng cũng tới nơi đóng quân bắc cương (2)

Lúc này sắc trời cũng dần tối lại.
Ý của nông hộ là đường núi tối mù khó đi, bảo họ ngày mai hãy vào thành.
Nguyễn Minh Châu nhìn chiếc xe bò chậm chạp, lại nhìn Triệu Tam Ngưu vẫn hôn mê bất tỉnh, còn nhớ tới nhiều người bị nhốt ở Tây Nhung quốc như thế, nào còn có tâm tư đợi tới sáng mai.
Nàng nhờ nông hộ dốt ba bốn đuốc lửa cắm trên xe bò, một là để chiếu sáng, hai là để xua đuổi dã thú, sau đó xuất phát.
Triệu Tam Ngưu nằm trên đệm mềm, đắp chăn dày, trên đường đi bắt đầu nói mớ, dọa Nguyễn Minh Châu không nhẹ, chỉ đành cho hắn uống thuốc lần nữa, cầu khấn bò đi nhanh một chút, nhanh một chút nữa... Bản thân nàng cũng buồn ngủ, dựa vào xe bò ngủ một lúc.
Đợi khi tỉnh dậy, đã đi ra khỏi rừng già, bò ăn cỏ bên đường, có thể thấy loáng thoáng tường thành ở phía xa.
Đây có lẽ là tiểu trấn biên cảnh bắc cương, ở hướng tây bắc tiểu trấn, mười vạn tướng sĩ đang đóng trú bắc cương.
Họ từ cung điện Tây Nhung quốc thoát ra tới bây giờ đã là ngày thứ ba rồi.
Ba ngày qua, quá nhiều biến số, thậm chí nàng cũng không dám nghĩ tình huống của Loan Loan di nữa.
May mà đã nhìn thấy hi vọng.
Nàng vỗ lưng bò, bò rống một tiếng, chậm rãi đi về hướng tây bắc.
Đi khoảng một canh giờ mới tới.
Quân đóng giữ trên vùng đất bắc cương, trông coi cực kỳ nghiêm ngặt, còn chưa tới cổng đã bị chặn lại.
Nguyễn Minh Châu từ trên xe bò đi xuống, lấy ra một chiếc hộp gỗ đàn hương từ trong tay nảy, lấy ra lệnh bài thân phận màu vàng, bên trên viết chữ to vàng lấp lánh: Phu nhân nhị phẩm, Tuệ.
Thứ có thể chứng minh thân phận như kiểu lệnh bài đeo hông của nàng đã bị Tây Nhung quốc tịch thu hết, không hiểu vì sao Loan Loan di còn có thể giữ lại trên người.
Nhưng nếu không có thứ này, nàng muốn tiến vào nơi đóng quân bắc cương, sợ là khó như lên trời.
Không lâu trước đây, Tần vương và Tuệ phu nhân đại biểu nước Đại Vũ tới A Tát Bố quốc, từng đi qua nơi đóng quân bắc cương, người ở đây đương nhiên biết Tuệ phu nhân là ai.
Tướng quân của họ đã nhận được tin tức từ sớm, nói đoàn người của Tuệ phu nhân sẽ quay về vào cuối tháng chín, đợi lâu như vậy, ngay cả bóng dáng của một đoàn người cũng không thấy, tướng quân nghĩ có thể là đổi đường rồi, thế là không đợi nữa.
Lúc này, sao người của Tuệ phu nhân lại tìm tới?
Binh sĩ giữ cửa bảo Nguyễn Minh Châu đợi một lát, cầm lệnh bài vào bẩm báo.
Tướng quân đóng thủ ở đây là Vân Huy tướng quân nhị phẩm, khoảng bốn mươi tuổi, đích thân ra đón.
"Diện kiến Vân Huy tướng quân."
Nguyễn Minh Châu nhanh chóng nói:
"Chúng ta là người dưới trướng Chiêu Dũng tướng quân đóng quân ở kinh thành, phụ trách hộ tống vương thất A Tát Bố về triều, giữa đường trở về gặp phải thiết kỵ Tây Nhung, vương gia và Tuệ phu nhân, cùng với tất cả đại thần đều bị Tây Nhung quốc bắt đi, hai người chúng ta thoát ra để báo tin, thỉnh cầu Vân Huy tướng quân phái người tới ứng cứu... Tình tiết cụ thể đợi lát nữa rồi nói, xin Vân Huy tướng quân mau mời quân y chữa trị cho hắn."
Sắc mặt Vân Huy tướng quân lập tức ngưng trọng lại, hắn nhìn Triệu Tam Ngưu nằm trên xe bò, sai người mau chóng đưa vào chữa trị.
Sau đó dẫn Nguyễn Minh Châu vào doanh trại, gọi mười mấy quân sư bộ hạ, lắng nghe Nguyễn Minh Châu nói chính sự.
Nguyễn Minh Châu ngay cả nước cũng không màng uống, kể lại chi tiết tình huống của Tây Nhung.
"Tây Nhung quốc thực sự gan to bằng trời!"
Vân Huy tướng quân không dám tin:
"Nếu không phải hai người thoát ra, chúng ta còn tưởng vương gia và Tuệ phu nhân đã đổi đường về nước Đại Vũ rồi, ai có thể ngờ lại bị bắt đi! Tiểu huynh đệ, ngươi nghỉ ngơi trước, ta sẽ lập tức viết tấu nhanh chóng gửi về kinh thành, xin hoàng thượng quyết định!"
"Gửi về kinh, tới lui ít nhất mười ngày, không kịp đâu!"
Nguyễn Minh Châu quỳ phập xuống đất:
"Xin Vân Huy tướng quân phái người đi ngay bây giờ, cứu vương gia và Tuệ phu nhân bọn họ ra!"
Bạn cần đăng nhập để bình luận